Người đàn ông trẻ trong giấc mơ lẩm nhẩm lặp đi lặp lại với giọng buồn bã. Cô đoán rằng anh ta tên Lê Anh Bân.
"Nhưng tôi không làm gì sai."
Phần Yên bực bội điên cuồng xoay tròn, hét lên với xung quanh. Hai người họ vẫn đứng trên lan can của mái nhà trước đó. Chỉ có anh ta và cô!
"Đúng vậy, em không làm gì cả. Hãy giải thoát người anh em của anh. Nhưng anh đoán rằng,trước hết anh phải làm em nhớ lại tất cả."
Anh ta thất vọng thở dài, hai tay nắm chặt cánh tay cô.
"Không. Đừng..."
Phần Yên rất kháng cự giấc mơ này nhưng họ vẫn xuất hiện ở một ngõ nhỏ. Trước mặt cô xuất hiện Phần Yên thứ hai đang bị một người đàn ông túm chặt, hắn ta vùi đầu vào gáy "cô". "Phần Yên" sợ hãi hét lên.
"Hãy nhìn kĩ những gì hắn làm."
Lê Anh Bân vừa dứt lời đã đẩy cô sát gần "Phần Yên" thứ hai. Cô hoang mang lại sợ hãi nhìn những chiếc răng của tên đàn ông kia biến đổi. Hắn ta liếm cần cổ rồi cắn răng nanh vào động mạch cổ của "Phần Yên".
"Đa Miên, Đa Miên, cứu tôi với!"
"Cô" thứ hai kinh hoảng kêu to nhưng không có ai xuất hiện khiến "cô" mất ý thức trượt nằm xuống đất.
Tên ma cà rồng kia biến mất trong bóng tối, nhưng có ai đó đang vội vã chạy đến gần "Phần Yên" thứ hai. Đó là Lê Anh Bân? Nhưng...sao có thể? Anh ta đang đứng bên cạnh cô kia mà?
"Kia không phải là một "Phần Yên" thứ hai nào khác mà chính là kí ức của em,Phần Yên."
Lê Anh Bân như đọc được suy nghĩ của cô mà lên tiếng giải thích, sau đó cô lại thấy bản thân ở trên mái nhà. Cô không thể tin được lầm bầm:
"Kí ức của tôi? Không thể nào!"
"Gọi cậu ấy. Hãy gọi tên cậu ấy. Khế ước của hai người vẫn luôn luôn tồn tại."
Lê Anh Bân vừa nói như mệnh lệnh vừa kéo cô sát rìa mái nhà. Tay vừa đẩy cô rơi xuống bóng đêm vô tận, anh vừa căng họng hét hết sức,
“Gọi cậu ấy, Phần Yên.”
…
Phần Yên đầm đìa tỉnh dậy trên giường, mắt dáo diết nhìn xung quanh nhưng chỉ phát hiện Tần Mạnh đang say sưa ngủ thoải mái. Hắn ta dung giọng ngái ngủ quan tâm:
“Baby, em ổn chứ?”
“Em phải đến trường. Em quên mất.”
Phần Yên vội vàng nhảy phắt xuống. Tần Mạnh hỏi lại lần nữa nhưng cô chỉ tùy ý gật đầu, tay không dừng lại tiếp tục thay quần áo.
Thật ra còn một tiếng nữa mới bắt đầu tiết học, nhưng cô đang cấp bách cần không khí mới thoải mái bên ngoài để tỉnh táo lại.
Dọc đường đi, Phần Yên không ngừng suy nghĩ về những giấc mơ kì lạ của mình. Cũng có thể chúng đơn giản chỉ là điều điên khùng đột nhiên xuất hiện trong đầu.
Nhưng nếu Lê Anh Bân nói sự thật, đó là kí ức của cô? Không thể nào, điều này thật hết sức vô lý! Tại sao cô lại không nhớ gì cả?
“Phần Yên.”
Một giọng nói của phụ nữ bỗng nhiên vang lên cắt đứt những suy nghĩ hỗn độn của cô. Phần Yên ngẩng đầu thấy một người con gái trẻ với mái tóc xoăn tít màu xanh lá, đầu trùm kín mũ rộng vành đứng trước mặt. Cô gái có phong cách khá điên, quần áo đầu tóc hoàn toàn không hợp với khuôn mặt nhăn nhó.
“À, cô là ai?”
Phần Yên tò mò hỏi, mắt vẫn tiếp tục quan sát. Cô ấy dùng giọng đều đều khó phân biệt đáp lại:
“Tôi là một người bạn của Chiến Sử.”
“Ai cơ?”
Phần Yên hoang mang không hiểu gì thì cô ấy đã nắm chặt cánh tay cô, tay khác đưa lên, một bức ảnh của người đàn ông có hình săm trên mặt xuất hiện.
Hình săm ấy gợi nhớ điều gì đó thoáng qua trong đầu Phần Yên nhưng cô có thể quen anh ta từ đâu? Cô bực bội giật tay ra, tránh xa cô gái đó và lạnh lùng hỏi lại:
“Cô muốn gì từ tôi?”
“Chỉ đơn giản giúp cô, lấy lại ký ức bị xóa bỏ. Tuy không phải tất cả.”
Cô ấy chỉ trần thuật lại nhưng Phần Yên liên tục lắc đầu. Đột nhiên cô ấy biến mất chỉ để lại một câu nói:
“Nếu cô thay đổi quyết định, hãy gọi tên tôi, Linh.”
“MÌnh điên rồi, ừm, mình bị điên rồi…”
Phần Yên tự lẩm nhẩm lặp đi lặp lại, nhanh chân đi tiếp đến trường.
…
“Linh! Cô làm gì vậy? Cô bị điên à? Tôi yêu cầu Chiến Sử xóa trí nhớ bởi muốn tốt cho cô ấy. Còn cô lại muốn khôi phục chúng, sau đó để cô ấy chết đi à? Không, quên điều đó đi ngay!”
Đa Miên hét lên giận dữ vào mặt Linh, nắm đấm đấp mạnh lên tường đến bật máu. Linh cũng bực dọc hét lại:
“Anh còn muốn chịu đựng Trầm Lệ bao lâu nữa? Cô ta từng bước cướp đi sức mạnh của anh, bắt ép anh làm những điều trái với tự nhiên.”
“Tôi thích. Cô ấy sẽ hạnh phúc nếu không có tôi.”
“Cô ấy không hạnh phúc. Tôi thường xuyên quan sát được cô ấy không hề vui vẻ như vẫn thấy. Và tên bạn trai Tần Mạnh cũng chẳng phải kể tốt lành gì.”
Chiến Sử từ ngoài vào, đứng khoanh tay trước ngực lên tiếng khiến Đa Miên quay đầu lại nhìn.
“Cậu có ý gì?”
“Tần Mạnh là người sói.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT