Cuối cùng Thiệu Càn Càn vẫn quyết định bắt taxi trở về trường học, ngơ ngác đi đến cổng trường thì đột nhiên bị chặn lại.

Ánh trăng sáng ngời, người trước mặt hoàn toàn bao phủ cô vào trong bóng tối, Thiệu Càn Càn ngước mắt, khẽ híp mặt nhìn người đàn ông với vẻ mặt vô cảm đang đứng trước mặt mình.

“Tại sao lại là anh?’’

Khoé miệng Diệp Đĩnh khẽ mấp máy, cầm tập tài liệu trong tay đưa đến trươc mặt cô: “Nghe nói cô đã đồng ý gia nhập LK, cho nên trước khi cô và bọn họ ký hợp đồng, chúng tôi muốn cho cô xem bản hợp đồng mà DSG chúng tôi đã soạn thảo dựa trên những mong muốn của cô.’’

Thiệu Càn Càn: “……”

“Cho dù là phí ký kết hợp đồng hay các phúc lợi khác, chúng tôi tuyệt đối sẽ không thua LK, hơn nữa, về vấn đề khoảng cách mà cô nói, công ty sẽ cho cô thêm chi phí đi lại ở mức cao nhất, đương nhiên, còn có ngày nghỉ.’’

Thiệu Càn Càn: “…………”

“Thế nào, có muốn nói chuyện tiếp không?’’

Tâm trạng buồn bực của Thiệu Càn Càn bị dáng vẻ nghiêm túc dụ dỗ của hắn làm cho trở nên vô cùng phức tạp: “Tôi nói này, tôi giỏi như thế sao?’’

“Ít nhất thì ở trong nước, trong số những người tôi quen biết, có rất ít nam tuyển thủ chuyên nghiệp sở hữu năng lực có thể so sánh với cô.’’

“Cảm ơn.’’ Thiệu Càn Càn cảm thấy bản thân mình cũng nhận được một chút an ủi, “Nhưng mà đêm hôm khuya khoắt anh chạy đến đây chỉ vì muốn chặn tôi lại.’’

“Đúng thế.’’

“Được rồi.’’ Thiệu Càn Càn nở một nụ cười không được xinh đẹp cho lắm: “Tôi nói chuyện với anh.’’

Ánh mắt Diệp Đĩnh lập tức sáng ngời: “Lên xe.’’

Diệp Đĩnh lái xe đến một nhà hàng, sau khi gọi đồ ăn lại bắt đầu thao thao bất tuyệt với vẻ mặt không cảm xúc.

Thiệu Càn Càn cũng không đáp lời, cứ để mặc cho anh nói.

Diệp Đĩnh nói một lúc lâu mới phát hiện dường như sự chú ý của người đối diện căn bản không đặt trên người mình, anh dừng lại, nhíu mày nói: “Cô thực sự đang cân nhắc lựa chọn sao, hay là tôi nói một lúc lâu như thế nhưng cuối cùng cô vẫn chọn LK.’’

Thiệu Càn Càn nhịn không được bật cười: “Ý của anh là, tôi đến đây chỉ vì muốn ăn chùa của anh một bữa tối sao?’’

Diệp Đĩnh: “…. Được rồi, vậy cô muốn biết chuyện gì, tôi sẽ nói cụ thể cho cô nghe.’’

Thiệu Càn Càn xua xua tay, quay đầu lại nói với người phục vụ đang dọn món đưa đến một ít rượu, sau đó quay đầu lại: “Anh không cần phải nói gì cả, tôi đã hiểu hết.’’

“Vậy…’’

“Anh uống rượu không?’’

Diệp Đĩnh hơi sửng sốt: “Không uống, sắp tới tôi có một giải đấu, cấm rượu.’’

Thiệu Càn Càn gật gật đầu: “Quả nhiên là đội trưởng, vô cùng nghiêm khắc với bản thân mình, được rồi, vậy tôi uống một mình, anh không ngại chứ.’’

Diệp Đĩnh nghi hoặc nhìn cô: “Trạng trạng cô không tốt sao?’’

Thiệu Càn Càn dừng tay một chút, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu đang tuôn trào nơi cổ họng, sau đó thản nhiên mỉm cười: “Không, tôi chỉ cảm thấy đã đến lúc tôi nên đưa ra một quyết định trọng đại, cần một chút rượu để tiếp thêm can đảm.’’

“Quyết định trọng đại là…’’

“Tôi muốn tham gia DSG.’’ Thiệu Càn Càn nhếch môi, nói lại một lần nữa, “Tôi quyết định tham gia vào DSG.’’

**

Diệp Đĩnh cảm thấy cô gái trước mặt mình vô cùng kỳ là, thoạt nhìn rõ ràng là tâm trạng đang tồi tệ đến cực điểm nhưng vẫn cố giả vờ vui vẻ hoặc tỏ ra nghiêm túc. Rõ ràng cô nói chỉ muốn uống một chút rượu để tiếp thêm can đảm, nhưng cuối cùng lại uống hết chén này đến chén khác, giống như đang muốn mượn rượu giải sầu thì hơn.

Lúc hai người bọn họ rời khỏi nhà hàng đã là hơn chín giờ tối.

Diệp Đĩnh nhìn cô gái đứng bên cạnh, im lặng một lúc rồi nói: “Cô say rồi sao? Để tôi đưa cô về trường.’’

Thiệu Càn Càn lắc đầu: “Uống say cái rắm, tôi đã bảo người phục vụ lấy loại rượu có nồng độ cồn thấp nhất đấy.’’

Diệp Đĩnh đã lăn lộn trong giới game hai năm trời, nghe đủ mọi lời cợt nhã trên khắp thế giới, bây giờ lại đột nhiên nghe thấy Thiệu Càn Càn mở miệng chửi thề cũng không hề tỏ ra bất ngờ: “Ồ, vậy bây giờ cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi.’’

“Tôi à.’’ Thiệu Càn Càn hít hít mũi, đột nhiên chỉ về quán nét cách đó không xa: “Tôi muốn chơi game.’’

Diệp Đĩnh nhìn theo hướng cô chỉ: “…. Ở đây sao?’’

“Ở đây.’’ Nói rồi, Thiệu Càn Càn trực tiếp đi về phía trước.

“Này….’’

“Anh đi trước đi, không cần phải xen vào chuyện của tôi.’’

Diệp Đĩnh: “……”

Rốt cuộc người này đã say rượu hay vốn dĩ đã không bình thường?

**

Sau khi bị Thiệu Càn Càn cúp điện thoại, Lâm Gia Thố gọi lại mấy lần những vẫn luôn ở trong trạng thái tắt máy, anh không rõ lý do, đành phải gọi cho Phương Đàm hỏi xem có phải Thiệu Càn Càn đã xảy ra chuyện gì không, nhưng Phương Đàm cũng không thể trả lời cho anh.

Lâm Gia Thố cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng anh thực sự không thể nghĩ ra bất cứ lý do nào, trước đó cô nói cô đồng ý gia nhập LK, đồng ý ở gần bên anh, nhưng tại sao chỉ vài ngày ngắn ngủi mà cô đã thay đổi ý định?

“Gia Thố, cậu vẫn còn ở ký túc xá sao?’’ Lúc Ngô Viễn và mấy người bạn cùng phòng khác trở về phòng thì thấy Lâm Gia Thố đang đứng ở ngoài ban công.

Lâm Gia Thố quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, không nói gì.

“Sao hôm nay lại rảnh rỗi ở lại trường thế này?’’

Lâm Gia Thố từ ban công đi vào: “Không có gì, vốn dĩ tớ muốn quay lại để tìm Thiệu Càn Càn, nhưng cô ấy lại không ở trường.’’

“Sao lại không ở trường chứ, vừa nãy bọn tớ mới thấy cô ấy đang đứng trước cổng trường mà.’’ Một người bạn cùng phòng khác vội nói.’’

“Cô ấy ở trường?’’ Lâm Gia Thố nhíu mày, trước đó trong điện thoại cô nói với anh cô đang ở nhà.

“Đúng thế, cả ba chúng tớ đều thấy, không nhìn lầm đâu, hơn nữa bên cạnh còn có…’’

“Này này này!’’ Ngô Viễn kịp thời cắt đứt lời của người bạn cùng phòng.

Lâm Gia Thố hoài nghi liếc mắt nhìn bọn họ một cái: “Bên cạnh còn có cái gì, nói rõ một chút đi.’’

Ba người bạn cùng phòng đưa mắt nhìn nhau, sau khi đùn đẩy cho nhau một phen mới có người mở miệng nói: “Bên cạnh có một người đàn ông rất đẹp trai, à, bọn tớ đều đã từng thấy người đàn ông kia.’’

Lâm Gia Thố: “Ai?”

“Là Diệp Đĩnh của DSG, con mẹ nó đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy anh ta ngoài đời thực đó, thật đẹp trai.’’

Vừa dứt lời, người nọ đã bị người bên cạnh vỗ vào đầu một cái: “Cậu đấy, bây giờ là lúc nên nói mấy chuyện vớ vẫn này sao, chẳng phải bây giờ nên quan tâm bọn họ đang làm gì vào đêm hôm khuya khoắt thế này sao?’’

Ngô Viễn trừng mắt liếc nhìn người nọ một cái: “Cậu đứng nói nhảm.’’

“Nói nhảm gì chứ, sự thật chính là như thế mà, chẳng phải trước có còn có người bắt gặp hai người bọn họ đang cùng uống cà phê trong quán cà phê gần trường mình sao, làm gì mà không thể nói cho Gia Thố biết chứ.’’

Ngô Viễn nghẹn họng, xấu hổ nhìn Lâm Gia Thố: “Hai người bọn họ đều là người chơi Pubg, quen biết nhau cũng là chuyện bình thường, đúng không?’’

“Nếu bình thường thì tại sao lại lừa Gia Thố là đang ở nhà, kết quả người ở trường học, còn đi cùng với người đàn ông kia?’’

Ngô Viễn: “……”

“Đủ rồi.” Lâm Gia Thố lạnh mặt nhìn hắn một cái: “Đừng để tớ nghe thấy cậu nói những lời này một lần nữa.’’

“Nhưng Gia Thố…”

“Tớ nói đủ rồi, cậu nghe có hiểu không?’’

Lâm Gia Thố rất ít khi phát hoả trước mặt bọn họ, nhưng nhìn hắn tức giận thế này, điều đó có nghĩa là bọn họ thực sự đã chạm vào giới hạn cuối cùng của anh. Ngô Viễn kéo kéo tay người bạn cùng phòng vẫn còn muốn tiếp tục mở miệng nói chuyện, lặng lẽ lắc lắc đầu với hắn.

**

Thiệu Càn Càn chơi game trong quán nét suốt cả đêm, Diệp Đĩnh bật một chiếc máy khác ở ngay bên cạnh cô, vừa tỏ ra ghét bỏ các thiết bị máy móc rác rưởi ở nơi này vừa chơi game với cô trong quán nét.

Lúc đầu, Diệp Đĩnh nghĩ mình sắp trở thành đội trưởng của người này, cho nên phải tuân thủ theo hai chữ “trách nhiệm”, tuyệt đối không thể để một cô gái có thể đã uống say ngồi một mình trong quán nét được. Nhưng sau khi chơi hai ván game với cô, anh thực sự đã bị nghiện, cùng chơi game với Thiệu Càn Càn mang đến cho anh cảm giác kỳ phùng địch thủ, sau đó càng đánh càng tỉnh táo, càng đánh càng phấn kích, cuối cùng chơi ở nơi tồi tàn này cho đến rạng sáng hôm sau.

Sau đó, Thiệu Càn Càn trực tiếp ghé vào trước máy tính ngủ say.

Diệp Đĩnh tháo tai nghe xuống, log out khỏi game, quay đầu lại nhìn cô một cái.

Tứ thế ngủ chẳng có hình tượng chút nào, nhưng dáng vẻ này của cô lại khiến hắn nhớ đến dáng ngủ bừa bãi của những người đồng đội trong căn cứ của mình, nói thế nào nhỉ… Có lẽ là hơi thân thiết, cảm giác đối phương là một người có thể mang đến cho anh cảm giác thân thiết ấy.

Diệp Đĩnh cởi áo khoác của mình ra đắp lên người cô, lúc này mới rảnh rỗi lấy điện thoại di động mà suốt cả đêm qua anh chưa hề động đến ra.

Lúc lấy ra mới phát hiện, trên màn hình điện thoại hiển thị rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

Ngoại trừ một vài số là của người trong DSG, thì những cái còn lại đều là một dãy số lạ.

Diệp Đĩnh không để ý đến dãy số điện thoại lạ kia, trực tiếp gọi điện thoại cho Tiểu Luỹ, anh biết lúc này chắc chắn Tiểu Luỹ vẫn còn đang ngồi trước màn hình máy tính. Sau khi điện thoại được kết nối, lúc đầu anh còn muốn thông báo tin tốt rằng Thiệu Càn Càn đã đồng ý gia nhập vào chiến đội của bọn họ, nhưng không ngờ anh vẫn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy đối phương vội vàng nói: “Sao anh không nhận điện thoại, mấy tiếng trước giám đốc vẫn sốt ruột tìm anh đấy.’’

“Có việc gì sao?”

“Anh ấy không nói, chỉ nói là phía trên có người đang tìm anh.’’

“Ừ.’’ Diệp Đĩnh nhớ đến dãy số lạ kia, “Anh biết rồi.’’

Tiểu Luỹ: “Phải rồi, rốt cuộc anh đang ở đâu?’’

Diệp Đĩnh hờ hững nói: “Quán nét.’’

“Hả?’’

Sau khi cúp điện thoại của Tiểu Luỹ, Diệp Đĩnh gọi lại cho dãy số lạ kia.

Chuông điện thoại vừa mới vang lên một tiếng đã lập tức được kết nối, Diệp Đĩnh: “Xin chào, xin hỏi anh là?’’

“Diệp Đĩnh đúng không?’’

“Đúng vậy.’’

“Tôi tìm Thiệu Càn Càn.’’

“……”

**

Nửa tiếng sau, Lâm Gia Thố xuất hiện tại quán nét kia, sau khi anh bước vào cửa đã nhìn thấy Diệp Đĩnh đang đứng chờ ở đó, anh ta rất cao, đồng thời cũng vô cùng chói mắt.

Lâm Gia Thố đi về phía trước, đầu tiên là khẽ liếc nhìn Thiệu Càn Càn đang ngủ say trên bàn máy tính, sau đó đưa tay về phía Diệp Đĩnh: “Lần trước đã gặp cậu ở giải đấu.’’

Diệp Đĩnh bắt tay với anh.

Dĩ nhiên anh biết người đàn ông trước mặt mình là ai, phóng tầm mắt ra toàn bộ giới thể thao điện tử này, bây giờ còn có người nào không biết đến Lâm Gia Thố của game Gia Hằng nữa chứ.

“Càn Càn làm phiền cậu rồi, bây giờ tôi đưa cô ấy đi.’’

Trước đó trong điện thoại, Lâm Gia Thố cũng không nói rõ Thiệu Càn Càn là gì của anh, nhưng với cảnh tượng bây giờ, Diệp Đĩnh cũng hiểu rõ: “Không phiền, cô ấy cũng được xem như là một thành viên của DSG, chuyện nên làm mà thôi.’’

Lâm Gia Thố hơi dừng lại: “Cô ấy không phải.’’

Diệp Đĩnh khẽ mím môi: “Phải.’’

Ánh mắt Lâm Gia Thố trầm xuống, phong độ vẫn duy trì rất tốt từ lúc vào cửa cho đến tận bây giờ có một vết nứt: “Cô ấy nói như thế nào?’’

Khoé miệng Diệp Đĩnh khẽ cong lên: “Cô ấy đồng ý rồi.’’

Lâm Gia Thố lạnh lùng nhếch môi một cái, hai người đàn ông đối mặt nhìn nhau, như có một dòng điện vô hình không ngừng dịch chuyển giữa hai người bọn họ, không ai nói chuyện với ai.

Cuối cùng, vẫn là Lâm Gia Thố quay mặt đi trước.

Diệp Đĩnh nhìn anh đi đến bên cạnh Thiệu Càn Càn, cầm lấy chiếc áo khoác anh đắp lên người cô trước đó ném qua một bên, sau đó cởi áo khoác của mình đắp lên người cô. Cuối cùng, Lâm Gia Thố trực tiếp cúi người xuống ôm ngang Thiệu Càn Càn từ trên ghế lên.

Mặc dù Thiệu Càn Càn đang ngủ say, nhưng lúc này bị lật người như thế cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Diệp Đĩnh nhìn đôi mắt nửa tỉnh nửa mê của cô, mơ màng cọ cọ lên trên người người nọ, lúc cô làm động tác này thực sự có chút gì đó giống chú mèo con, mà người đang ôm cô chính là miêu nô, rõ ràng trên mặt đều tràn ngập khí lạnh, nhưng khi nhìn thấy cô vô thức làm động tác này, ánh mắt lại trở nên bất đắc dĩ và dịu dàng.

Diệp Đĩnh liếc nhìn mấy lần rồi thu hồi tầm mắt, anh cầm lấy áo khoác vắt trên thành ghế và chìa khoá xe đặt ở trên bàn, xoay người rời khỏi quán nét.

Nhiệt độ vào lúc rạng sáng hơi thấp, lúc Diệp Đĩnh đi ra khỏi quán nét bị một cơn gió thổi qua khiến anh tỉnh táo vài phần.

Không hiểu tại sao, anh đột nhiên nghĩ, hoá ra người con gái hăng hái chơi game mấy tiếng trước còn có một dáng vẻ nhu mì thế này…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play