Buổi tối cuối tuần, Phương Đàm ở căn hộ thuê bên ngoài làm một bàn đồ ăn.

“Bảo bối Phương Đàm đúng là cô gái ưu tú nhất, nhìn màu sắc của những món này xem, sinh viên ăn thì gục đổ, học sinh tiểu học ăn thì khóc thút thít.” Thời Du Văn cầm đũa gắp một cái cánh gà, “Oa, Phương Đàm, chị muốn cưới em.”

Phương Đàm cởi tạp dề: “Chị nói vậy là khen em hay mắng em?”

“Khen em! Đương nhiên là khen em!”

Phương Đàm bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi đi dọn cơm đi, mà Thiệu Càn Càn đâu?”

“Em ấy còn có thể làm gì, đang ở trong phòng chơi với máy tính bảo bối của em ấy.”

Phương Đàm ừm một tiếng, hướng về phía phòng Thiệu Càn Càn hô to: “Thiệu Càn Càn! Ăn cơm!”

“Tới đây, tới đây.”

Thiệu Càn Càn chạy ra khỏi phòng, liếc thấy màn hình di động của Phương Đàm trên bàn vẫn luôn sáng lên.

“Phương Đàm, có điện thoại.”

“Kệ nó đi.”

Thiệu Càn Càn nghi hoặc: “Không nhận sao?”

Phương Đàm bình tĩnh ngồi xuống bàn: “Tưởng Sướng gọi tới, không cần nhận.”

Thiệu Càn Càn nhìn di động lại nhìn Phương Đàm, sau đó giống như biết gì đó đi đến cạnh Phương Đàm: “Sao vậy, cãi nhau với học trưởng sao?”

“Không cãi nhau.”

“Đó là…”

“Chia tay.”

“…….” Thời Du Văn cùng Thiệu Càn Càn lập tức nhìn nhau, “Chia, chia tay, chuyện xảy ra khi nào?”

“Thời gian?” Phương Đàm siết chặt đũa, nghiêm túc tự hỏi bản thân, “Tối qua lúc 8:03.”

“ĐM…” Thiệu Càn Càn buồn bực nói, “Tại sao lại chia tay? Sao cậu không nói lời nào?”

Thời Du Văn nhìn Phương Đàm như nhìn thánh thần, “Cũng không khóc tiếng nào.”

Phương Đàm cười cười, gắp một miếng thức ăn cho vào bát Du Văn: “Tại sao phải khóc? Hắn có thứ mà hắn theo đuổi, nếu như em đã biết rõ thì đương nhiên sẽ buông tay.”

Thời Du Văn: “Hắn theo đuổi cái gì?”

Phương Đàm suy nghĩ: “Tiền tài và danh vọng.”

“Hả?”

“Qua lại cùng một học tỷ khoa ngoại ngữ,” Phương Đàm nói với Thiệu Càn Càn, “Chính là cái người ngày nào cũng chạy BMW băng băng tới trường.”

Thiệu Càn Càn bừng tỉnh, cô biết học tỷ đó, học tỷ kia không đẹp hơn Phương Đàm là bao, nhưng người ta biết trang điểm, hơn nữa nghe nói gia đình đấy thuộc dạng nhà giàu mới nổi, rất có tiền.

“ĐM! Thật không ngờ tới Tưởng Sướng là người như vậy! Tớ còn tưởng hắn là một người chính trực chứ!”

Phương Đàm: “Ừm, tớ cũng có chút bất ngờ, nhưng mà không sao, cũ không đi thì mới không đến.”

Thời Du Văn: “Đúng vậy! Chị chỉ thích thái độ này của bảo bối Phương Đàm, loại đàn ông này không có cũng được!”

Thiệu Càn Càn sau khi nghe xong thì gật đầu theo.

Nhưng mà lúc cô ăn cơm có chút lo lắng cho Phương Đàm, Phương Đàm luôn có dáng vẻ lạnh nhạt tùy ý như vậy, nhưng cô biết, cô ấy rất khổ sở, chẳng qua cô ấy không thể hiện ra ngoài mà thôi.

“Phương Đàm, vậy tại sao bây giờ hắn lại gọi điện cho cậu?”

Phương Đàm: “Hôm qua sau khi biết chuyện này tớ đã trực tiếp gọi cho hắn, hơn nữa còn kéo nick WeChat của hắn vào danh sách đen, không biết bây giờ hắn muốn ngụy biện chuyện gì, nhưng mà không quan trọng, không nhận là được rồi.”

“… Ừm, nhưng mà cậu tính như vậy sao, không mắng một lúc sao?”

“Mắng một lúc? Không cần, như vậy sẽ chỉ cảm thấy hắn không hề thiếu tớ mà thôi.”

“Vậy cậu định…”

“Được rồi, được rồi, tớ không tính toán gì hết, mọi người đừng nhọc lòng.”

**

Sau khi cơm nước xong, Phương Đàm nói trong nhà có việc nên về nhà trước, Thiệu Càn Càn biết chuyện này cũng không có cách nào giúp, tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng cũng không thể bắn chết người giống như trong game.

Sau khi trở lại phòng, di động Thiệu Càn Càn vang lên, đến khi cầm lên, đúng là Lâm Gia Thố gọi tới.

“A lô.”

“Ăn cơm chưa?”

“Ăn xong rồi.”

Lâm Gia Thố: “Giọng cậu lạ thế, có chuyện gì xảy ra?”

“Không… Hôm qua nghe thấy một chuyện, một người đàn ông vì muốn lái BMW mà từ bỏ người tới trước, nịnh bợ tiểu nhân, quá tức giận thôi.”

Lâm Gia Thố cười một tiếng: “Cho nên người tới trước là bạn cậu.”

“Đúng vậy.”

“Kha Tiểu Duy à?”

Thiệu Càn Càn sửng sốt một chút: “Hử, sao cậu lại nghĩ là cậu ấy?”

“Nếu không phải thì không thể là Phương Đàm được.”

Thiệu Càn Càn nhíu mày, chần chừ nói: “Tại sao… không thể là Phương Đàm?”

“Không phải cậu nói người đàn ông này vì tiền mà vứt bỏ sao, vậy vì muốn lái BMW mà buông bỏ Ferrari, không phải là ngu sao?”

Lâm Gia Thố nói rất tùy ý, nhưng Thiệu Càn Càn càng nghe càng hồ đồ, cái gì gọi là vì lái BMW mà buông bỏ Ferrari chứ, Phương Đàm… lái Ferrari sao?

Nhưng đương nhiên Lâm Gia Thố không có hứng thú gì đến chuyện này, vì vậy giây kế tiếp liền nói: “Đúng rồi, hôm nay không phải dẫn tớ chơi game sao, bây giờ có thể bắt đầu chưa?”

Thiệu Càn Càn phản ứng lại: “Ừ ừ, có thể, tớ mở máy tính đã, cúp máy đây.”

“Ừ, được.”

Sau khi Thiệu Càn Càn cúp máy lập tức mở máy tính, mà lúc này cô cũng thấy tin nhắn của Quỷ Ca: [Càn Càn, Càn Càn, tối nay Sở Trưởng cũng tới, thế nào? Có muốn chơi cùng không?]

Thiệu Càn Càn chấn động: [Thật sao, Sở Trưởng?!]

[Đúng vậy! Sở Trưởng mà cậu thích nhất đấy! Được rồi mau online đi!]

[Từ từ, em họ có đến không?]

Quỷ Ca đáp: [À, tớ vẫn chưa nói với nó, hay là để tớ đi kêu nó?]

Thiệu Càn Càn: [Đừng đừng đừng! Là như vậy, hôm nay tớ đã đồng ý dẫn một người bạn chơi, nếu như cậu chưa nói với em họ, vậy đừng nói nữa.]

Quỷ Ca: [Bạn? Ai vậy?]

Thiệu Càn Càn: [Hai bọn tớ là bạn cùng lớp.]

Quỷ Ca: [Ừ được rồi, không gọi em họ, chúng ta mở phòng bốn người.]

[Được.]

Sau khi mở trò chơi ra, Thiệu Càn Càn kéo Lâm Gia Thố vào YY trước.

“Nghe được không?”

“Có.” Từ tai nghe truyền tới âm thanh rõ ràng của Lâm Gia Thố, có chút từ tính và khàn khàn, đặc biệt dễ nghe. Thiệu Càn Càn mím môi, không hiểu sao có chút lo lắng, “Cái đó, còn hai người bạn nữa sẽ đến, đến lúc đó chúng ta chơi team bốn, cậu có để ý không?”

“Không sao.” Lâm Gia Thố nói xong ngừng lại, cảm thấy có gì không đúng, anh dò xét hỏi một chút: “Nhưng mà tớ có biết bạn cậu không?”

Thiệu Càn Càn lập tức nói: “Nhất định là không biết, bọn họ là bạn trong game của tớ, chính tớ còn chưa gặp qua.”

Trong lòng Lâm Gia Thố lộp bộp một tiếng, càng cảm thấy không được bình thường…

Thiệu Càn Càn đương nhiên không biết ở đầu bên kia anh đang nghĩ gì, cho nên cô ấn ấn chuột nói: “Bọn họ đều rất lợi hại, tớ kéo bọn họ vào nha.”

Lâm Gia Thố hít sâu một hơi: “Chờ…”

Chỉ là không kịp nữa rồi.

Tốc độ internet nhanh như vậy, tốc độ kéo người của Thiệu Càn Càn cũng đủ lấp kín miệng anh.

“Sở Trưởng, Quỷ Ca, các cậu đã vào game chưa, tớ kéo các cậu.” Thiệu Càn Càn nói.

Trương Thiên Lâm: “Được rồi, à đây là bạn cậu sao, tiểu mỹ nữ?”

Ngụy Tiêu: “Cậu đừng có ngày nào cũng tiểu mỹ nữ, tiểu mỹ nữ, nghe rất vô vị.”

“Cậu còn đóng giả đường tăng trước mặt Qua Qua làm gì?” Trương Thiên Lâm khinh thường rồi lại hứng thú bừng bừng nói: “Ui Qua Qua, bạn cùng lớp mà cậu nói có phải là người thường xuyên đem đồ ăn cho cậu khi cậu chơi game không?”

“A…. Người cậu nói là Phương Đàm, không phải, đây là nam sinh cùng lớp với tớ.”

Vừa nhắc đến nam sinh, hứng thú của Trương Thiên Lâm ngay lập tức bị giảm đi: “À, là nam.”

Ngụy Tiêu cười một tiếng: “Người anh em này, nói một câu đi.”

Lâm Gia Thố: “…….”

“???”

Một mảnh yên tĩnh, yên lặng đến mức Thiệu Càn Càn còn cho rằng Lâm Gia Thố bị mất mạng.

Mà lúc này Lâm Gia Thố xác thực không khác bị mất mạng là bao, anh nhìn hai cái id quen thuộc trên YY kia, cảm thấy trống rỗng.

Vì không muốn Trương Thiên Lâm biết anh dùng thân phận thật để chơi game với Thiệu Càn Càn, anh còn đặc biệt mang cái máy tính vừa mới mua vào phòng riêng chơi, không thể ngờ nổi, vòng đi vòng lại con mẹ nó lại gặp nhau.

“Người bạn này không thể nói sao?” Trương Thiên Lâm nghi hoặc nói.

Ngụy Tiêu: “Không thể nào, chiếc micro nhỏ vẫn dao động vì tiếng nhạc kìa.”

Lâm Gia Thố: “…”

Thiệu Càn Càn: “Có thể đột nhiên có chuyện, để tớ gọi cho cậu ấy.”

Ngay lúc Thiệu Càn Càn cầm điện thoại ra chuẩn bị bấm số, Lâm Gia Thố rốt cuộc quyết định giả vờ mình mới ngồi vào trước máy tính vi tính: “Thiệu Càn Càn, bắt đầu chưa? Vừa nãy tớ đi vệ sinh.”

Ngụy Tiêu: “???”

Trương Thiên Lâm: “???”

Thiệu Càn Càn nghe thấy âm thanh cũng bỏ di động xuống: “Hóa ra là như vậy, tớ đang tự hỏi tại sao cậu không nói gì, đúng rồi giới thiệu một chút, đây là hai đồng đội của chúng ta một người là Sở Trưởng, một người là Quỷ Ca. Quỷ Ca, Sở Trưởng, đây là bạn học của tớ, các cậu kêu cậu ấy là…”

Thiệu Càn Càn còn đang nghĩ xem có nên lấy cho Lâm Gia Thố một cái biệt hiệu nào không, nhưng Lâm Gia Thố đã mở miệng trước: “Chào các cậu, tớ tên là Lâm Gia Thố.”

Ngụy Tiêu: “…”

Trương Thiên Lâm: “…”

Trương Thiên Lâm và Ngụy Tiêu ở hai đầu mạng đồng thời run lên, bọn họ còn đang thấy tại sao lại quen tai như vậy, hóa ra giọng nói này là của Lâm Gia Thố. Lâm đại thiếu gia của bọn họ lại đang làm gì vậy, lúc trước đóng vai học sinh trung học, hiện tại lại làm ra vẻ không quen bọn họ? Hử? Đang chơi người hai mặt sao?

“Nghe cậu ấy nói hai người chơi rất lợi hại, lần đầu gặp mặt, chơi không tốt đừng thấy lạ.”

Lâm Gia Thố đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “Lần đầu.”, Trương Thiên Lâm không biết anh lại giở trò gì, đành phải căng da đầu chào hỏi: “Ai da, bạn học Lâm, chào cậu, bạn học Lâm.”

Lâm Gia Thố: “Ừm, chào cậu.”

Ngụy Tiêu: “Ai da, giọng nói của bạn học Lâm này thật là dễ nghe làm sao.”

“Khách khí rồi, không hay bằng cậu được.”

Ngụy Tiêu: “Cậu khách khí rồi, cậu khách khí rồi."”

Mặt Lâm Gia Thố không chút cảm xúc: “Không có, không có.”

Thiệu Càn Càn thấy dáng vẻ ba người hài hòa như vậy trong lòng cũng rất cao hứng, cô mở phòng kéo ba người vào: “Đừng khách sáo như vậy, quá kỳ quái, cái kia, tớ bắt đầu nhé?”

Ngụy Tiêu: “Bắt đầu đi, hiếm khi hôm nay chơi cùng nhau, nhất định phải đại sát tứ phương.”

“Nói đúng,” Trương Thiên Lâm khẽ thở dài: “Chỉ đáng tiếc là hôm nay em họ của chúng ta không có ở đây.”

Lâm Gia Thố: “….”

Thiệu Càn Càn: “Tớ nghĩ cuối tuần học sinh sơ trung phải đến lớp học thêm, Sở Trưởng, có phải em họ của cậu cũng đi không?”

Ngụy Tiêu a một tiếng, lập tức nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Trương Thiên Lâm đánh dấu một điểm trên bản đồ, vừa nhảy dù vừa nói: “Đúng rồi Sở Trưởng, nghe nói em họ cậu mải chơi game không chịu đi học thêm, bị chú của cậu đánh cho nhừ tử hả?”

Ngụy Tiêu cười ha ha một tiếng: “Đúng vậy, đúng vậy, đánh đến nỗi mông nở hoa luôn, rất thảm đấy.”

Lâm Gia Thố nghe thấy hai người kia cố ý một xướng một họa, sắc mắt đen như đít nồi. Nhưng điều khiến người ta tuyệt vọng là, anh hết lần này đến lần khác không thể nói được câu nào.

“Sao có thể tùy tiện đánh trẻ con vậy chứ.” Thiệu Càn Càn tin là thật, lo lắng nói: “Thật ra thì em họ rất đáng yêu, cách làm của chú cậu không đúng chút nào.”

Tay Lâm Gia Thố đang cầm chuột hơi chậm lại, dần dần, miệng anh vẽ lên một đường cong không thể nhận ra.

Trương Thiên Lâm nghe cô nói vậy thì thấy kỳ quái: “Có bao nhiêu đáng yêu chứ, Qua Qua, nhưng trước kia cậu nói em họ là tên gà mờ mà.”

Thiệu Càn Càn: “Nhưng em ấy rất thông minh, bây giờ đã rất lợi hại rồi, hơn nữa a Quỷ Ca, người ta đáng yêu hơn cậu nhiều, không giống cậu, cầm khẩu Kar98 của cậu mà cậu đã kêu cha gọi mẹ muốn tớ trả lại.”

Trương Thiên Lâm: “Chậc chậc chậc, đâu có đáng yêu hơn tớ nhiều đâu! Qua Qua, cậu khen em họ như vậy, tớ đoán em họ bây giờ đang núp ở trong góc cười trộm đấy.”

….

Xa xa, nụ cười đắc ý bên môi Lâm Gia Thố chợt cứng đờ, anh yên lặng chuyển hướng sang cái tủ bên cạnh, tấm kính trên tủ phản chiếu lại rõ ràng nụ cười mà anh vẫn chưa kịp thu lại.

Lâm Gia Thố: “………”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play