<meta charset="utf-8">
6.
Edit: Tê Tê Team
Lâm Lương truy hỏi Cố Tây An phải làm gì để bồi thường cho cậu, cậu bắt đầu bán nút*, nói cô phải tham gia bữa cơm chia tay bọn họ cùng cậu trước.
(*) Có câu không biết trong hồ lô chứa gì là chỉ những chuyện mình không biết, cái nút ở đây là nút đậy nắp hồ lô, nghĩa là Cố Tây An bắt đầu bật mí.
Vì thế Lâm Lương ăn một bữa cơm “gian nan” nhất từ lúc sinh ra đến nay.
Chưa kể toàn bộ quá trình bọn họ bị bạn học ồn ào vây xem, bạn cùng phòng cậu còn nhìn cô cười mờ ám, gọi bậy đàn em, chị dâu, đặc biệt là bọn đội trưởng Lâm Dương liên tục lấy danh nghĩa cô ép Cố Tây An uống rượu.
Còn Cố Tây An thì ai đến cũng không từ chối, thoải mái mà uống.
“Giờ cậu biết cảm giác của tôi năm đó rồi chứ, hửm?” Qua một vòng, Cố Tây An đầy mùi rượu nói bên tai Lâm Lương.
Lâm Lương mau chóng xin tha, “Tôi sai rồi, tôi sai rồi được chưa?”
Thuộc tính ngạo kiều của Cố Tây An login, chỉ “Hừ” một tiếng, tựa lên vai cô không nói tiếp nữa.
Chờ đến khi bọn họ nói muốn chuyển đến KTV chiến đấu tiếp, Lâm Lương đỡ Cố Tây An từ chối mãi mới được họ buông tha.
Nhưng trước khi đi, Lâm Dương vỗ vai Cố Tây An, “thì thầm” hai câu với âm lượng đủ để Lâm Lương nghe thấy.
Cậu ta nói: “Các anh em chỉ có thể giúp cậu đến đây, sau này phải tùy cậu rồi. Với uy phong của cậu ở phòng ngủ chúng ta, nhất cổ tác khí*, ôm người đẹp về, kết thúc kiếp xử nam đi…”
(*) Nhất cổ tác khí 一鼓作氣 có nghĩa là không ngừng nỗ lực cho đến lúc cuối.
Còn chưa dứt lời đã bị Cố Tây An đá một cái, cậu ta mới cười hì hì rời đi. Đi được hai bước, cậu ta quay đầu lại dặn Lâm Lương một câu: “Cố lão tam của chúng tôi giao cho cậu nhé!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT