Kỷ Dao ăn cá xong, buồn ngủ nghiêng ngã một bên.

Kỷ Đình Nguyên nói: "Ăn no lắm rồi à?"

"Không phải, muội cảm thấy buồn ngủ."

"Tại vì ăn no quá đó," Kỷ Đình Nguyên kéo nàng, "Coi chừng không tiêu hóa được, đi tới đi lui một chút, đừng có ngồi yên một chỗ sẽ khó tiêu."

Hắn đưa Kỷ Dao sang cánh đồng cỏ.

Kỷ Đình Nguyên gọi Mộc Hương tới: "Không phải có mang theo diều sao?"

Mộc Hương nhanh chóng đi lấy.

Kỷ Đình Nguyên nhét diều giấy vào tay Kỷ Dao: "Đi thả đi."

Hiếm khi ca ca chủ động đi chơi với nàng, trong lòng Kỷ Dao vui vẻ, cầm diều chạy đi thả.

Ai ngờ rằng, phía sau cũng có một cô gái đang thả diều, hai người suýt chút nữa thì đụng vào nhau, mép váy của Kỷ Dao bị giẫm lên, nàng xoay người nói: "Làm phiền ngươi..."

Chưa nói xong đã nghẹn lại.

Cô gái này là Du Tố Hoa!

Ỷ có Thái phu nhân yêu thương, mỗi ngày đều ở phủ Hoài Viễn hầu, lượn lờ trước mặt Dương Thiệu, nhưng mà, Dương Thiệu không thèm nhìn nàng ta một cái, Kỷ Dao thật sự không có cảm tình gì với nàng, giọng điệu cũng trở nên lạnh nhạt: "Ngươi giẫm lên váy ta."

"Chẳng lẽ không phải tại ngươi va vào ta?" Du Tố Hoa chau mày, "Ta thả diều ở đây trước, ngươi không thấy à?"

Thái độ kiêu ngạo!

Nàng ta là cái gì? Kỷ Dao nghiến răng, bày đặt ra vẻ, trước kia ở Hầu phủ, một chữ Du Tố Hoa cũng chẳng dám nói nàng, bởi vì muốn nịnh nọt Dương Thiệu, bề ngoài luôn giả bộ dịu dàng, gọi "muội muội, muội muội", nhưng chỉ sợ ở trong lòng mắng nàng là tiểu nhân.

Kỷ Dao kéo mép váy, đi chỗ khác, bây giờ nàng khinh thường không muốn nói với Du Tố Hoa thêm gì nữa.

Nhưng mà thấy muội muội bị ức hiếp, Kỷ Đình Nguyên nhanh chóng đi tới: "Dao Dao, xảy ra chuyện gì vậy?"

Đừng chỉ thấy gia cảnh nhà Kỷ Chương không tốt, nhưng dáng vẻ đẹp trai động lòng người, Liêu thị lại xinh đẹp như hoa, sinh ra ba đứa con đều có vẻ ngoài xuất sắc. Hai đứa con gái một người xinh đẹp một người đáng yêu, con trai cũng đẹp trai vô song, hắn lại giống Kỷ Chương, dáng vẻ cao gầy, đương nhiên là một nam tử đẹp trai dịu dàng.

Du Tố Hoa cảm thấy hai mắt sáng lấp lánh, giọng nói cũng trở nên nũng nịu: "Công tử, là ta không tốt, ta không nhìn thấy muội muội của công tử đang thả diều, thật sự xin lỗi."

Kỷ Dao sớm nắm rõ thủ đoạn của nàng, bởi vì dáng vẻ Du Tố Hoa không đẹp bằng nàng, cho nên chỉ có thể dùng giọng điệu lấy lòng người, vừa lên tiếng, có thể ngọt ngào chết người, tất nhiên Thái phu nhân cũng thích kiểu như vậy.

"Nàng đạp lên váy của muội," Kỷ Dao nói, "Nhưng mà muội không muốn so đo, ca ca, chúng ta đi chỗ khác thả diều."

Chắc là Kỷ Đình Nguyên đã hiểu chuyện gì xảy ra, cười lạnh lùng: "Đi làm gì? Trên đồng cỏ này cũng không có viết tên của ai, nếu ai dám giẫm lên váy của muội, huynh lập tức đánh ả."

Kỷ Dao kinh ngạc.

Ca ca rất thương nàng, nên mới làm ra việc ngốc nghếch như vậy.

Nhưng đời này, nàng không có nhiều tham vọng, chỉ cần người nhà bình an, những chuyện khác cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Du Tố Hoa không ngờ rằng công tử trẻ tuổi này hoàn toàn không để mắt tới nàng, nhất thời tức giận xông lên não, chỉ về phía xa xa nói: "Biểu ca ta ở đây, biểu ca ta là Hoài Viễn hầu!"

Kỷ Dao ngước mắt nhìn theo, quả thật thấy Dương Thiệu đứng ở đằng xa, hắn đang nói chuyện với Thái phu nhân. Thái phu nhân mặc chiếc áo thêu hoa văn mùa thu màu bạc, vẫn sợ lạnh giống như trước đây.

Nhớ tới lần đầu gặp Thái phu nhân, biểu cảm trên mặt của Thái phu nhân và người nhà Dương gia, ngoài Dương Thiệu, không có người nào thích nàng, mà kiếp này, nàng lại không thể hiểu được Dương Thiệu.

Kỷ Dao lắc đầu, kéo Kỷ Đình Nguyên đi.

Tiểu cô nương đi nhanh, mép váy tung bay, giống như bướm tung tăng, Dương Thiệu nhìn bóng lưng của nàng, nhớ tới kiếp trước bảo nàng chơi thả diều, nàng vẫn không muốn chơi, nói chạy rất mệt, nhưng có một ngày, lại thả diều ở Lâm Uyển*. Bởi vì ngày đó Thái tử Tống Vân đi săn, lúc trước hắn không hề suy nghĩ nhiều, sau này lúc nàng bị bệnh kêu tên Tống Vân, rồi từng hồi nhớ lại, mới hiểu được Kỷ Dao thích người kia nhiều bao nhiêu.

*rừng dành cho vua chúa đi săn.

Nhưng mà đời này, Tống Vân còn có thể tỏa sáng được như vậy nữa sao?

Ngón tay Dương Thiệu xoa lên chuôi kiếm, khóe môi cong lên nụ cười nhạt.

Kỷ Đình Nguyên bị Kỷ Dao kéo đến phía xa xa.

Nhún nhường như vậy, một chút tức giận cũng không có, hắn suy tư nhìn muội muội: "Dao Dao, không ngờ lá gan của muội nhỏ lại rồi. Nếu bình thường, gặp được loại người như vậy, chắc chắn sẽ cãi nhau một trận."

Đúng vậy, nhưng người xui xẻo cuối cùng cũng là mình.

Giống như trước kia nàng đối phó Chu Lương Âm, không thành công được lần nào, ngược lại đẩy Tống Vân từng bước từng bước tiến về phía Chu Lương Âm, mà nàng lại không có được chút tình cảm nào, hoàn toàn thành kẻ thất bại. Bây giờ sống lại, đầu óc nàng sáng suốt hơn nhiều.

Kỷ Dao cầm dây diều cười một tiếng, chạy đi thả.

Thả một lát, đầu đầy mồ hôi.

Nàng đứng dưới bóng cây lau mồ hôi.

Kỷ Đình Nguyên hỏi: "Sao hôm nay muội vẫn có một mình...Thẩm Nghiên kia đâu?"

Kỷ Dao hoàn toàn không ngờ rằng ca ca sẽ hỏi tới nàng ấy, ngẩn người nói: "Ca ca, huynh muốn gặp nàng ấy à?"

"Làm gì có!" Tiểu cô nương kia vẫn thích nhìn chằm chằm hắn, nhìn thấy hắn sẽ cười ngây ngô, mỗi lần hắn đều thấy phiền, nhưng muội muội thường xuyên chơi chung với nàng, nên cũng quen, vì thế hỏi một chút, "Chẳng qua huynh thấy lạ."

Kỷ Dao gật đầu, đột nhiên nói: "Ca ca, sau này muội sẽ chọn cho ca ca một người vợ tốt!"

Khóe miệng Kỷ Đình Nguyên giật giật một cái: "Nói bậy bạ gì đó? Ai muốn cưới vợ hả?"

"Huynh cũng cưới vợ đi thôi, huynh hơn hai mươi rồi."

"Vội cái gì, chờ hai muội gả đi rồi nói tiếp." Kỷ Đình Nguyên nói, "Mỗi ngày huynh đều ra ngoài chơi với bạn bè, bận bịu lắm."

Hắn là một nam nhân tự tại, chỉ thích xã giao bên ngoài.

Kỷ Dao kéo cánh tay hắn nói: "Dù sao muộn cũng rồi."

"Tự lo cho mình trước đi, tính tình muội như vậy, huynh thấy muốn tìm chồng cũng không dễ dàng."

Kỷ Dao giận dỗi véo hắn một cái.

Lúc hai huynh muội nói chuyện, Kỷ Nguyệt vẫn ở lại cạnh hồ Trân Châu, thấy Kỷ Đình Nguyên còn chưa về, nàng gọi gã sai vặt thu gom đồ lại.

Tạ Minh Kha câu cá phía đối diện, yên tĩnh như tranh.

Kỷ Nguyệt nhìn thoáng qua, rời khỏi hồ Trân Châu.

Nào ngờ chạm mặt một vị công tử đi tới bên hồ, kêu lên: "Đại ca, con cá này huynh câu lâu quá, tổ mẫu kêu đệ qua chuyển lời cho huynh..." Đang nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy Kỷ Nguyệt, bước chân hắn dừng lại, cảm thấy cô gái kia như bước ra từ trong ánh trăng, xinh đẹp lạnh lùng giống như tiên trên trời, khuôn mặt lạnh nhạt, không trang điểm đậm, nhưng lại hấp dẫn toàn bộ linh khí ngày xuân.

Mãi cho đến khi Kỷ Nguyệt đi xa, hồn hắn vẫn chưa trở về.

Tạ Minh Kha thấy vậy, mở miệng hỏi: "Tổ mẫu tìm ta có chuyện gì?"

"À!" Công tử kia như tỉnh khỏi giấc mộng, xoay người trả lời, chỉ là tâm tư đã sớm bị Kỷ Nguyệt mang đi.

Lúc này sắc trời đã không còn sớm, Liêu thị nói chuyện với các phu nhân cũng khá nhiều rồi, liền gọi Kỷ Chương và ba đứa con ngồi xe về nhà.

Trên đường, Liêu thị hỏi Kỷ Dao: "Có phải con cãi nhau với Thẩm tiểu thư hay không?"

"Nàng ta nói gì với nương rồi?" Kỷ Dao thầm nghĩ, Thẩm Nghiên này quả thật xấu xa, nhanh chóng đi mách nương.

Không ngờ Liêu thị nói: "Nàng không có nói gì cả, chỉ khóc thôi, nhưng mà lúc đầu nương nhìn thấy nàng ở chung với con, Dao Dao, có phải con ức hiếp nàng không?"

Bà hiểu rõ tính tình con gái nhà mình, chỉ tại bà luôn cưng chiều, Kỷ Dao vô cùng tùy ý, nhưng bà vẫn không nỡ la mắng một câu.

"Con không có ức hiếp nàng," Kỷ Dao chu môi, "Nương, nàng cứ muốn tặng quà cho con, con nói không cần, nàng không chịu, bây giờ con đang nghi ngờ có phải nàng có mục đích gì hay không, nếu không thì sao vẫn luôn tặng đồ cho con? Có câu nói nhận đồ của người ta thì phải đối xử mềm mỏng với người ta, còn có quà nhẹ nhưng tình nặng, nàng luôn tặng quà quý giá cho con, nương nói xem, rốt cuộc nàng có ý gì?"

Nhất thời Liêu thị cũng không trả lời được.

"Tỷ tỷ, tỷ nói thử xem?"

Kỷ Nguyệt suy nghĩ: "Không có chuyện gì mà nhiệt tình, luôn có âm mưu, nàng đã làm việc không rõ ràng, không cần thiết phải để ý.”

Cuối cùng cũng thoát khỏi Thẩm Nghiên, Kỷ Dao vô cùng vui vẻ, ăn mứt hoa quả đem theo bên mình.

Bởi vì hôm nay có rất nhiều gia đình ra ngoài chơi xuân, khi trở về, binh sĩ gác cổng thành kiểm tra từng nhà một, làm tắc nghẽn như lúc đi.

Kỷ Dao ăn no rồi, cơn buồn ngủ lại ập tới, trong lúc chờ đợi liền dựa vào người Liêu thị ngủ gà ngủ gật.

"Con bé này, nương nói mà, chạm đầu vào gối liền ngủ say, lần trước đại phu cứ nói con bé có tâm sự." Liêu thị buồn cười, đắp thêm cho nàng một chiếc áo choàng, sau đó nhỏ giọng nói chuyện với Kỷ Nguyệt, "Hôm nay mấy vị phu nhân đều rất thích con, nhưng mà nương thấy được Tưởng phu nhất vừa ý nhất, còn nói lúc nào đó sang phủ làm khách."

Tưởng phu nhân này là vừa mới quen biết ở Thẩm gia, sau này lại gặp mặt ở núi ngọc, Liêu thị cảm thấy cũng hợp ý.

Kỷ Nguyệt nhớ tới ánh mắt dò xét nghiêm khắc của Tưởng phu nhân, nhỏ giọng nói: "Nương, con không thích Tưởng phu nhân lắm."

"Sao vậy?"

"Có vẻ rất nghiêm khắc."

"Nương hiền có con hư, Tưởng phu nhân như vậy mới tốt, nếu không Tưởng công tử làm sao có tương lai tốt," Liêu thị khuyên nhủ, "Nguyệt nhi, từ trước tới giờ con luôn hiểu chuyện, làm sao ngay cả đạo lý này cũng không hiểu?"

Mẫu thân làm chủ trong nhà đã quen, việc này bằng lời không thể nói rõ, nàng dạ một tiếng: "Vậy con nghe nương."

Đứa con gái này bớt làm người khác lo lắng, Liêu thị tính toán, sau đó đi tìm hiểu Tưởng công tử, lần này tuyệt đốt không có sai sót nào.

Bà ghi nhớ trong lòng, sau đó quả thật nhanh chóng hỏi thăm cặn kẽ.

Tưởng công tử này xem như không tệ, cho dù là nhân phẩm tài hoa, hay là gia thế Tưởng gia, rất tương xứng với nhà bọn họ, còn tốt hơn một chút, qua một thời gian, Liêu thị lập tức mời Tưởng lão gia, Tưởng phu nhân còn có Tưởng công tử đến làm khách.

Kỷ Chương nói: "Lúc này không có sai sót gì phải không? Tưởng công tử không có thông phòng?"

"Tưởng công tử giữ mình trong sạch, Tưởng phu nhân dạy dỗ rất tốt, bên cạnh hắn ngay cả nha hoàn cũng không có." Liêu thị cười tủm tỉm, "Nếu như thành công, chàng cũng không cần mất thời gian chọn chồng cho Nguyệt nhi."

Được như vậy tất nhiên tốt nhất, Kỷ Chương cũng có chút mong chờ.

Liêu thị tiếp tục hỏi chuyện điều tra: " Có vẻ gần đây chàng khá bận rộn, chẳng lẽ thật sự nghe lời mấy đứa nhỏ? Tướng công, chàng cũng đừng cho là thật, đắc tội những quan viên kia có chỗ nào tốt? Nhà chúng ta cũng không có chỗ dựa nào đâu!"

Vốn Kỷ Chương cũng không nghĩ nhiều như vậy, nhưng Kỷ Đình Nguyên để trong lòng, lúc nào cũng bàn bạc với ông, còn cung cấp bằng chứng. Hai người thuận lợi điều tra tiếp, càng điều tra càng kinh ngạc, cũng càng phẫn nộ. Khoảng thời gian này dân chúng cực khổ, gặp phải thiên tai, người chết đói đầy đường, những người kia như súc sinh, hoàn toàn không có lòng thương hại, Kỷ Chương quyết định muốn ra mặt vì dân chúng.

Nhưng mà sợ thê tử tức giận, không dám nói thật, lơ là nói: "Ta làm gì có bản lĩnh này, bị việc trong nha môn làm bận rộn."

Liêu thị lo chuyện con gái, cũng không hỏi thêm.

Chờ đến sáng, bà mời Tưởng gia đến làm khách, giúp Kỷ Nguyệt ăn mặc thật tốt.

Kỷ Dao cũng cảm thấy chuyện này có thể thành công, sáng sớm đã đến chỗ của Kỷ Nguyệt, vừa bước vào phòng đã ngửi được một mùi hương, nàng hít sâu: "Ngửi thật thơm, làm bụng chộn rộn quá! Tỷ tỷ, tỷ dùng mùi hương gì vậy?"

"Vài hương trộn lại với nhau." Kỷ Nguyệt nói, cài một trâm ngọc năm màu lên búi tóc.

Kỷ Dao đứng bên cạnh tấm gương ngắm tỷ tỷ, cảm thấy hôm nay nàng vô cùng xinh đẹp, xinh đẹp hơn thường ngày rất nhiều, dường như quyến rũ hơn một chút.

Cái này có phần giống nàng!

Kiếp trước, Kỷ Dao rất thích ăn mặc như thế này, nàng biết điểm mạnh nhan sắc của mình, đều dùng rất nhiều tuyệt chiêu trên đôi mắt, lúc đôi mắt chuyển động có thể hút mất hồn nam nhân. Nhưng chẳng qua, cho tới bây giờ chua từng thành công với Tống Vân, về sau đánh bậy đánh bạ, lại quyến rũ được Dương Thiệu, cứ gọi nàng là tiểu hồ ly tinh.

Tất nhiên, câu này nói ra từ miệng người khác, cũng không phải ý tốt đẹp gì.

Lúc Kỷ Dao đang nghĩ ngợi, Kỷ Nguyệt đã trang điểm xong, quay đầu nhìn nàng cười một tiếng: "Mơ màng gì đó, đi thôi, đừng để Tưởng gia làm khách đợi lâu."

"Dạ." Kỷ Dao vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng lại không nói ra được.

Tưởng công tử đã gặp qua Kỷ Nguyệt, vô cùng vui vẻ, đã sớm chờ mong, khi nghe tiếng nha hoàn thông báo, hắn vội vàng nhìn về phía cửa, lập tức thấy một bóng dáng thướt tha đi tới.

Người phía trước còn chưa đi tới, một mùi thơm lập tức bay vào mũi.

Tưởng phu nhân cũng ngẩng đầu lên.

Bà ấy ngửi được mùi hương kia, đầu tiên là nhăn mày, đợi tới khi nhìn thấy Kỷ Nguyệt, lập tức có chút kinh ngạc.

Cô gái đoan chính ban đầu sao lại đột nhiên có khí chất hồ ly tinh thế này!

Nhìn con trai một cái, hồn cũng sắp mất đi, sau đó nhìn chồng ngồi bên tay trái, vậy mà cũng nhìn chằm chằm Kỷ Nguyệt, Tưởng phu nhân lập tức không còn thích Kỷ Nguyệt nữa.

Thiếu nữ nên trang điểm nhẹ nhàng, mặc đồ xanh xanh đỏ đỏ cho ai nhìn? Sau này con trai cưới Kỷ Nguyệt về, còn có lòng đọc sách nữa sao?

Loại cô gái thích ăn mặc như vậy tuyệt đối không thể cưới!

Không bao lâu, Tưởng phu nhân liền tìm cớ đi về, cũng chẳng ở lại ăn cơm.

Liêu thị cảm thấy khó hiểu.

Là một người mẫu thân, bình thường cũng không nghĩ con gái mình là hồ ly tinh, trong lòng nàng Kỷ Nguyệt vô cùng hiểu chuyện, cho nên Liêu thị cảm thấy không thể hiểu nổi Tưởng phu nhân. Rõ ràng lúc trước bà ấy có ý muốn kết thông gia, bây giờ mời qua thăm nhà, cũng chính là để hai nhà bàn bạc chọn ngày tốt, nhưng Tưởng gia lại không có tin tức gì.

Liêu thị vô cùng tức giận, nói với Kỷ Chương: "Thôi vậy, vẫn là tướng công để ý giúp Nguyệt nhi đi!"

Kỷ Chương lại cảm thấy áp lực đè nặng trên vai, nhưng mà ông phải làm tốt chuyện này.

Chỉ là không ngờ tới, Kỷ Chương còn chưa chọn được người thích hợp, từ chỗ Tạ gia đưa tới một thư mời, mời các tiểu thư qua làm khách.

Tạ phủ này là gia đình quyền quý trong kinh thành, nhà bọn họ vào kinh từ năm ngoái, chưa hề lui tới gì với Tạ phủ, cũng không với tới, ai ngờ...

Liêu thị sợ ngây người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play