Kỷ Nguyệt đã sớm rửa mặt sạch sẽ, không nhịn được tiến lên hỏi thăm Hoàng Thái hậu: "Thái hậu nương nương, xin hỏi bây giờ muội muội đang ở nơi nào?"
Hoàng Thái hậu bắt đầu đau đầu.
Những thứ ngu xuẩn kia không biết làm việc như thế nào, ngay cả một tiểu cô nương cũng không trông được, bà nói: "Kỷ tiểu thư uống say, bây giờ đang ngủ, chờ ngươi vẽ xong chắc sẽ tỉnh."
Muội muội uống rượu sẽ không ổn, chẳng lẽ thật sự ngủ thiếp đi rồi? Kỷ Nguyệt hoài nghi, nhưng cuối cùng nàng cũng không dám vô lễ với Thái hậu, muội muội đang ở trong tay Thái hậu, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Nàng trở lại bàn, nói nhỏ với Công chúa Phúc Gia: "Lần này muội muội uống say không biết như thế nào, ta rất lo lắng."
"Không có việc gì đâu, ta đi xem giúp ngươi một chút!" Công chúa Phúc Gia lập tức đi qua quấn lấy Hoàng Thái hậu.
Hoàng Thái hậu nói lấy lệ với nàng.
Thật vất vả mới đuổi đi được, bà nhỏ giọng hỏi công công: "Còn chưa tìm ra sao?"
"Vâng."
"Khốn nạn, nàng say thì có thể đi đâu, nhất định đang ở trong cung..." Lông mày Thái hậu chau lại, không phải cháu trai nào cứu nàng đi chứ? Vừa rồi một người hai người đều đi mất, tất cả đều không ở bên người, sẽ là ai chứ? Bà thực sự không biết rõ được.
Nhưng mà không thể gióng trống khua chiêng được, chuyện này không thể làm lớn ra.
"Tiếp tục tìm."
Công công nhận lệnh.
Lúc này bản thân Tống Diễm cũng gấp, hắn cảm giác Hoàng tổ mẫu lại nảy ra ý xấu, nếu không đang yên đang lành ép một cô nương làm gì? Nhưng mà hắn vẫn không tìm thấy Kỷ Dao, hắn tới chậm một bước, Kỷ Dao đột nhiên biến mất, cung nữ bên người Hoàng tổ mẫu cũng giống như con ruồi không đầu.
Nghĩ đến Dương Thiệu, Tống Diễm gấp đến đổ mồ hôi đầy trán, nhỏ giọng nói với Khương Xuân: "Ngươi nhanh chóng đi báo với Dương Đô đốc một tiếng, để hắn tiến cung, nói Kỷ tiểu thư say rượu trong cung...Nếu như cấm quân ngăn cản thì nói là bản cung mời vào, có việc hỏi ý Dương Đô đốc."
"Vâng." Khương Xuân nhanh chóng bước đi.
"Chạy cho ta!" Tống Diễm ở phía sau hét lớn một tiếng, Kỷ Dao tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, Dương Thiệu có ơn với hắn, hắn không thể phụ lòng.
Khương Xuân nhanh chóng chạy đi, chạy nhanh như chớp ra cửa cung.
Trong điện Phù Ngọc.
Kỷ Dao được đút canh giải rượu, dần dần tỉnh lại.
Mắt mở to, nàng nhìn thấy xà ngang cao cao, phía trên điêu khắc hoa văn nhiều màu phức tạp, chỉ là rất cũ, phủ một lớp bụi.
Giống như một chỗ bị vứt bỏ.
Đang định nhìn kĩ xem là chỗ nào, bên tai nghe được âm thanh của Tống Vân: "Cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi."
Bởi vì bất ngờ, Kỷ Dao khẽ run lên: "Điện hạ?" Sau một khắc, nàng liền nói, "Đây là nơi nào?"
Trước đó nàng bị Hoàng Thái hậu ép uống rượu, say đến rối tinh rối mù, vốn định bỏ trốn nhưng một chút sức lực cũng không có, sau đó hoàn toàn không làm gì được.
"Đây là điện Phù Ngọc."
Trước kia đây là chỗ ở của một vị sủng phi, về sau xảy ra huyết án*, nơi đây liền bị bỏ trống. Tống Vân nhìn Kỷ Dao, đột nhiên hỏi: "Lúc nãy vì sao nàng cố ý đụng vào bàn, làm cả thân đầy mực nước?" Có lẽ phụ hoàng không thèm để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này, nhưng hắn vẫn phát hiện.
*án giết người.
Ánh mắt nam nhân sắc bén.
Kỷ Dao biết không gạt được, nghiêm túc nói: "Trước đây Thái hậu nương muốn để tỷ tỷ vào cung làm phi, sau đó được tỷ phu cứu giúp mới có thể may mắn thoát khỏi, hôm nay vào cung lại gặp được Hoàng thượng..."
"Chẳng lẽ nàng thấy phụ hoàng sẽ đoạt vợ của thần tử?" Tống Vân không nhịn được phát ra tiếng cười lạnh, cha của hắn không phải loại người này.
"Là ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng mà lúc đó thực sự không dám mạo hiểm." Kỷ Dao thấy Tống Vân tức giận, có chút hoảng sợ, chỉ có điều hắn đã đưa mình đến nơi này, có phải là vì cứu nàng không? Nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, "Ta cũng biết Hoàng thượng là minh quân, chẳng qua Thái hậu... thì khó nói."
Không được phép nói xấu Hoàng đế, Hoàng Thái hậu lại khác.
Bởi vì ở kiếp trước, Hoàng Thái hậu chính là kẻ địch của Tống Vân, lúc tiên đế băng hà, sau đó Thái tử tự sát, Hoàng Thái hậu vẫn đối chọi với Tống Vân, lợi dụng tỷ tỷ đối phó Tống Vân.
Bây giờ xem ra, Thái hậu này không phải người tốt lành gì, kiếp này còn muốn lợi dụng nàng!
Nàng mới bao nhiêu tuổi?
Kỷ Dao tức giận kinh khủng.
Tiểu cô nương cắn môi, phẫn nộ trong lòng không thể nào nói ra, Tống Vân an ủi nói: "Nàng không cần sợ, bà ấy không tìm ra nơi này."
Từ khi hắn sinh ra Hoàng Thái hậu đã không thích, sau này làm việc xuất sắc hơn Thái tử, nên khắp nơi chọc phá, vì vậy Tống Vân đã sớm khó chịu với Hoàng Thái hậu, chỉ là trước mặt phụ hoàng vẫn làm ra vẻ tôn kính, chưa từng vô lễ với Thái hậu.
"Chờ một chút khi nàng xuất hiện, biết nên nói như thế nào chứ?"
Việc này cho dù là Thái hậu, hay là Kỷ Dao, lúc gặp lại đều chỉ có thể giả bộ không biết, mắt Kỷ Dao hơi thay đổi: "Vậy nói sau khi ta say rượu, tự mình chạy loạn, không cẩn thận chạy nhầm chỗ, may mắn gặp được một vị cung nữ..."
"Ừm?" Tống Vân chau mày, "Không nói gặp được ta sao?"
Gặp được hắn, vậy chỉ sợ người khác còn nghĩ thêm.
Kỷ Dao vội nói: "Không dám liên lụy đến điện hạ, ơn cứu giúp hôm nay đã không thể báo đáp, ta tuyệt đối sẽ không khai ra điện hạ."
Tống Vân nở nụ cười.
"Khai hay không khai, cũng không quan trọng, chỉ sợ sớm muộn Thái hậu cũng nghĩ đến bản vương... Nàng cũng đã sớm thiếu nợ nhân tình này."
Trong lòng Kỷ Dao lộp bộp một tiếng.
Câu nói này có chút ý tứ sâu xa, nàng chậm rãi nói: "Ân tình của điện hạ, sau này nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ báo đáp."
Ý là, hiện tại sẽ không báo đáp.
Khóe môi Tống Vân giật giật: "Cái Kỷ tiểu thư gọi là báo đáp, thực sự không có bao nhiêu thành ý."
Vậy muốn thành ý gì đây, lấy thân báo đáp sao? Kỷ Dao im lặng, không dám nhiều lời, cứ cho là Thái tử sống lại, cũng không chắc chắn có thể thắng được Tống Vân, cho nên người này nàng không dám đắc tội, kiếp này nàng chỉ muốn sống tốt qua ngày.
Chuyện khác, nàng hoàn toàn không muốn quan tâm, cũng không muốn tính toán ân oán của kiếp trước, chuyện đó phải tính thế nào đây? Chỉ sẽ lại phí thêm kiếp này.
Thấy nàng không nói lời nào thì biết được đang tránh né.
Người bề ngoài dịu dàng, nội tâm lại cực kì kiêu ngạo như Tống Vân không thể không cảm thấy có chút thất bại, thật ra hắn muốn lấy được Kỷ Dao rất dễ dàng, chỉ cần phụ hoàng là được, nhưng hắn không thích ép buộc.
"Có thể đứng dậy được không?" Hắn hỏi.
Kỷ Dao vẫn luôn ngồi đó, nghe vậy vội vàng đứng lên, nhưng rõ ràng men rượu còn chưa tan hoàn toàn, cả người lung lay một chút.
Hắn đưa tay đỡ lấy nàng.
Cánh tay bị cầm, mũi Kỷ Dao ngửi được một mùi hương, cảm giác khoảng cách hai người thực sự rất gần liền nói: "Ta không sao."
"Bộ dạng như nàng vốn không có khả năng đi đến ngự hoa viên, vẫn nên để bản vương đỡ đi."
Một khi nam nhân nói ra phong hào của mình, hơn phân nửa chính là vì tăng cảm giác uy nghiêm, để cho người khác nghe lời, Kỷ Dao hỏi: "Ngươi không mang theo cung nữ sao?"
"Ừm."
"Hả?" Toàn thân Kỷ Dao cứng đờ, vậy hắn đưa mình đến đây như thế nào?
Đột nhiên nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tống Vân.
Gương mặt tiểu cô nương đỏ lên, rõ ràng nghĩ chuyện khác rồi, Tống Vân do dự trong chớp mắt, nhưng mà không làm sáng tỏ.
Nhất thời bầu khí có chút tế nhị.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến vài tiếng "Thái tử điện hạ", phá vỡ yên tĩnh trong điện.
Thái tử này cũng thật là vô cùng kì lạ, hôm nay vẫn luôn che chở cho nàng, Kỷ Dao nhìn ra ngoài, nhưng không ngờ rằng, người tới không chỉ có Tống Diễm, còn có Dương Thiệu.
Nhìn thấy nam nhân lập tức đến gần, con mắt Kỷ Dao trừng lớn.
Sao hắn có thể vào cung? Sao hắn lại cùng với Thái tử? Sao hắn tìm được? Nghi vấn liên tiếp hiện lên trong đầu nàng.
Mà sự chú ý của Dương Thiệu đều đặt trên người nàng.
Bởi vì hắn thấy, nửa người của Kỷ Dao quả thật dựa vào ngực Tống Vân.
Hừm, say rượu tới nơi này à!
"Nhị đệ, thì ra thật sự là đệ đưa Kỷ tiểu thư đi." Tống Diễm chau mày, "Huynh bảo sao, còn có thể có ai lại thần không biết quỷ không hay." Hắn vẫn không tìm thấy, nhưng ngay lúc Dương Thiệu vào cung, từ phía xa lại phóng tới một phi tiêu, phía trên viết ba chữ "Điện Phù Ngọc".
Cũng không biết ai cố ý để lộ tin tức, nhưng có thể khẳng định rằng, tuyệt đối không phải người của Hoàng Thái hậu.
Hai bên đứng song song, Kỷ Dao bước ra phía ngoài.
Nhưng Tống Vân nắm rất chặt, nàng quay đầu nhìn một chút.
"Là ta cứu nàng ra." Giọng điệu hắn nhàn nhạt, đang trách cứ Kỷ Dao không có lương tâm.
Kỷ Dao sửng sốt.
Thấy nàng do dự, đôi mắt Dương Thiệu híp lại, giọng điệu nghiêm túc nói: "Sở vương điện hạ, từ trước đến nay tôn trọng ngươi là người có tài có đức, lễ độ, lòng dạ ngay thẳng, bây giờ lại muốn làm ảnh hưởng thanh danh trong sạch của một cô nương sao? Hôm nay nàng đã bị Thái hậu ép buộc, điện hạ cũng muốn ép nàng hay sao?"
Những lời chỉ trích này thực sự khó nghe, Tống Vân rốt cuộc cũng coi trọng danh dự, chậm rãi thả tay ra.
Dương Thiệu nhìn về phía Kỷ Dao, ánh mắt bảo nàng tới đây.
Kỷ Dao đi đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: "Sao Hầu gia lại ở trong cung? Là Thái tử điện hạ thông báo cho ngươi sao?"
Ở bên cạnh hắn, hoàn toàn khác biệt.
Tiểu cô nương hoàn toàn thả lỏng.
Tống Vân thấy vậy, trong lòng bỗng nhiên nhói một cái.
Cảm giác đó rất yếu ớt, nhưng là lần đầu tiên trong đời.
Tống Diễm thấy cuối cùng Dương Thiệu cũng gặp mặt Kỷ Dao, cảm giác mình vừa làm được một chuyện công đức, tâm tình rất là vui vẻ, vỗ vỗ bả vai Tống Vân: "Nhị đệ, lần này cũng may là đệ, nếu không chỉ sợ Kỷ tiểu thư bị hoàng tổ mẫu bày kế hãm hại.”
Chuyện này có gì mà vui?
Tống Vân ngạc nhiên, Hoàng Thái hậu không phải chỗ dựa của Tống Diễm sao, bà ấy nói gì hắn ta vẫn luôn nghe nấy, sao lại...Bỗng nhiên hắn hiểu ra, chính vì Tống Diễm chống đối lại Hoàng Thái hậu, cưới Kiều An, tính tình cũng trở nên nhã nhặn, phụ hoàng mới có thể do dự.
Chuyện này có lẽ bởi vì Dương Thiệu chỉ bảo.
Tống Vân cười cười: "Không ngờ quan hệ của đại ca và Dương Đô đốc lại mật thiết như vậy."
Tống Diễm lập tức cứng đờ: "Đâu có đâu có, chỉ là vừa khéo huynh có chuyện muốn hỏi ý Dương Đô đốc."
Có thật hay không, cũng chỉ có bản thân hắn tin.
Tống Vân giương mắt nhìn về phía Dương Thiệu, Dương Thiệu cũng nhìn hắn một cái.
Kể từ hôm nay, hắn không có khả năng che dấu nữa, nhưng mà, vẫn luôn có lúc sẽ đấu trực tiếp, Dương Thiệu nắm chặt tay Kỷ Dao: "Đi, đi gặp Hoàng Thái hậu."
Lòng bàn tay nam nhân hơi nóng, hình như còn đổ mồ hôi, chắc chắn hắn vô cùng lo lắng chạy từ doanh trại đến.
Nàng liền biết, nhất định hắn sẽ đến cứu nàng.
Kỷ Dao ừ một tiếng.
Hai người từ điện Phù Ngọc đi ra ngoài.
Kết quả mới rời khỏi nơi này, Dương Thiệu liền dừng bước: "Đúng là Tống Vân cứu ngươi đưa ngươi đến điện Phù Ngọc, không có người khác?"
Kỷ Dao nói: "Ta không biết, ta say."
"Không hề hay biết?"
"Ừm."
Nhìn nàng ngây ngô gật đầu, trong lòng Dương Thiệu như kim châm.
Dò xét tiểu cô nương một chút, mặc dù váy dính bẩn, tóc cũng rối xù, nhưng khuôn mặt lớn lên xinh đẹp động lòng người, khó đảm bảo Tống Vân sẽ không làm cái gì. Nhưng hắn cũng không thể trách Kỷ Dao, bộ dáng nàng uống say như thế nào, hắn rõ nhất.
Còn câu dẫn người hơn so với thường ngày!
Hắn nén cơn tức giận trong đầu, hỏi tiếp: "Ngươi cảm thấy Sở vương điện hạ thế nào?"
Như vậy thật khó trả lời, không nói đến ân oán kiếp trước, ở kiếp này, Tống Vân đối với nàng không tệ, cũng không thể nói hắn không tốt được. Bản thân Dương Thiệu không phải mù, Kỷ Dao nói: "Cũng tốt."
Cũng tốt?
Dương Thiệu nói: "Vậy ngươi thích hắn ư?"
"Chuyện này làm sao có thể!" Kỷ Dao nghĩ thầm, nàng sợ nhất chính là lại thích Tống Vân, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Vậy thì dứt khoát đi.
Dương Thiệu nói: "Vậy ngươi thích ta không?"
"Cái này..."
Mặt Kỷ Dao đỏ lên, sao hắn lại trực tiếp như vậy.
Nàng cúi đầu xuống.
Dương Thiệu bước tới gần bước: "Có thích hay không?"
Kỷ Dao lui về sau: "Cái này..."
Trong lòng nàng thình thịch lo lắng.
Hắn nhẹ nhàng đẩy nàng lên thành tường trong cung: "Vấn đề đơn giản như vậy, vừa nãy trả lời nhanh như thế, sao lần này không trả lời được?"
Kỷ Dao cảm giác lỗ tai mình đỏ lên hết rồi, dù sao cũng đã từng là vợ chồng, nàng không thể không có cảm giác đối với Dương Thiệu, nhưng bị hắn chọc ghẹo như vậy, nàng lại không muốn chịu thua, đang lúc muốn nói cho hắn biết "không thích", nam nhân nâng cằm nàng lên, hôn xuống.
Thực sự quá bất ngờ, nàng hoàn toàn không kịp chuẩn bị.
Đợi đến lúc lấy lại tinh thần, hắn đã ngẩng đầu, nụ hôn kia rất dịu dàng, nhanh như cánh bướm lướt qua.
Trong đầu nàng trống rỗng.
Mặc dù kiếp trước bọn họ đã hôn vô số lần, chỉ là sau khi chết, chính là cách một đời, nhưng môi của hắn vẫn giống trước kia, hơi thở vẫn như vậy, nhiệt độ kia... Kỷ Dao ngơ ngác nhìn hắn, chẳng biết tại sao, khóe mắt đột nhiên nóng lên.
Phản ứng này có hơi kì lạ, chẳng lẽ nàng không phải nên thẹn thùng hay sao, Dương Thiệu nói: "Có phải là cảm thấy chưa đủ không?"
Khóe miệng nam nhân cong lên, có cảm giác tùy tiện.
Kỷ Dao cắn môi: "Cái gì mà không đủ, ngươi lại dám..."
Hắn lại cúi đầu.
Dưới ánh chiều tà chỉ thấy một tiểu cô nương được bao phủ bởi lồng ngực nam nhân.
Nhánh hoa hải đường lấp ló đầu tường, gió thổi qua, cánh hoa xoay tròn bay xuống, rơi lên áo bào xanh đậm của nam nhân.
Hắn thực sự khó lòng kiềm nổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT