Thẩm Nghiên không nghĩ tới Kỷ Dao lại có thể từ chối!

Nàng có hơi luống cuống.

Năm ngoái, nàng mười bốn tuổi, vừa nhìn thấy Kỷ Đình Nguyên thì lập tức yêu thích, dáng người thiếu niên kia cao gầy, ánh mắt sáng ngời, cười lên tựa như ánh nắng rực rỡ, nàng cảm thấy tim mình đập thình thịch, giống như muốn bay ra.

Lần đầu tiên nàng có cảm giác như vậy.

Bây giờ nàng mười lăm rồi, muốn gả cho Kỷ Đình Nguyên, nhưng mà tính tình Kỷ Đình Nguyên không tốt, cho dù nàng bắt chuyện như thế nào hắn vẫn không có bao nhiêu kiên nhẫn. Nàng chỉ có thể tìm cách khác, ví dụ như bắt đầu từ chỗ Kỷ Dao.

"Dao Dao, sao ngươi nói chuyện khách sáo với ta vậy? Giữa chúng ta còn phân biệt ngươi ta sao?" Nàng nhét cây quạt vào tay Kỷ Dao.

"Ta nói không cần,” Lông mày Kỷ Dao nhăn lại, "Thứ này quá quý giá."

Tay Thẩm Nghiên cứng đờ.

Liêu thị hơi khó hiểu, bà cũng rất thích Thẩm Nghiên, sợ nàng ấy xấu hổ nên giảng hòa: "Thẩm tiểu thư, Dao Dao luôn nhận đồ vật của con, con bé là mắc cỡ. Hơn nữa cây quạt này đúng là vật hiếm thấy, chắc chắn tốn không ít tiền, Dao Dao không yên tâm, con bé không có đồ đáp lễ tốt như vậy."

Không lẽ bởi vì lý do này? Thẩm Nghiên suy nghĩ một chút: "Vậy thôi đi, lần sau ta tặng cho ngươi. Dao Dao, chúng ta đi ngắm hoa đi?"

Kỷ Dao cũng không muốn qua lại với nàng quá nhiều, nhưng lạnh nhạt như vậy sẽ khiến cho người ta nghi ngờ, nàng cười một tiếng: "Được thôi."

Liêu thị thì dẫn theo Kỷ Nguyệt nói chuyện với phu nhân khác.

Kỷ Nguyệt nhớ dặn dò của mẫu thân, lần này hơi chủ động một chút.

Liêu thị vô cùng vui vẻ.

Đến lúc Kỷ Chương trở về, bà nói: "Có hai vị phu nhân rất thích Nguyệt nhi, Tưởng phu nhân và Chung phu nhân, muốn kết lương duyên Tần Tấn*, nhưng công tử nhà bọn họ, thiếp không hiểu rõ cho lắm, lão gia thấy như thế nào?"

*kết thông gia.

Kỷ Chương bận rộn cả ngày, chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, mơ màng nói: "Ta cũng không rõ lắm, chờ đến mai..." Lời còn chưa dứt, trên đùi đã bị véo.

Đau thấu tim.

"Ui da!" Kỷ Chương lấy tay che chân, nhảy dựng trên giường, lập tức tỉnh táo, nhìn về phía thê tử đang nhăn mày, thắc mắc nói: "Tú nhi, nàng làm cái gì vậy?"

"Làm gì à?" Liêu thị vốn định thương lượng với ông ấy cho rõ ràng, "Chuyện của Nguyệt nhi không thể kéo dài, chàng cứ qua loa, tới khi nào mới chọn được cho Nguyệt nhi một người chồng phù hợp? Thiếp sợ đến lúc chàng thực sự rảnh rỗi, Nguyệt nhi cũng già rồi!"

"Nàng gấp cái gì?" Kỷ Chương an ủi bà, "Ta chỉ là bận rộn đợt này thôi, Đại Yên gặp lũ lụt hai năm liên tiếp, Hộ bộ thiếu bạc, chờ chuyện này qua thì ổn rồi."

"Thiếp không nghe, chàng phải quan tâm chuyện của con gái chứ!" Liêu thị cảm thấy Kỷ Chương là đầu trâu ngu ngốc, không quất ông ấy một roi ông ấy không chịu tiến về phía trước, bà lại không thể tiếp tục chờ đợi.

"Được được được." Kỷ Chương hiểu rõ thê tử gả cho ông phải chịu thiệt thòi, ông không thể cho bà quyền thế, không thể cho bà phú quý, chỉ có thể quan tâm, "Ta hứa, nửa năm nữa chắc chắn quyết định chuyện của Nguyệt nhi."

Lúc này Liêu thị mới hài lòng.

Kỷ Chương bị bà náo loạn một hồi, không buồn ngủ nữa, ôm thê tử thân mật.

Trượng phu đồng ý giúp sức, thái độ Liêu thị cũng hăng hái hơn, qua hai ngày lập tức dẫn Kỷ Nguyệt đi miếu thờ xin xăm, xem nhân duyên của nàng thế nào.

Tất nhiên Kỷ Dao cũng đi theo.

Chùa Bạch Mã ở ngoài thành, Liêu thị thuê một chiếc xe ngựa, chỉ đủ bốn người ngồi, cho nên bên người chỉ dẫn theo nô tỳ Chu ma ma. Bởi vì bà không thể chi ra một khoản để thuê xe chở nô tỳ.

Ngồi trên xe, Liêu thị nhìn Kỷ Dao đang ăn bánh quýt, hỏi: "Dao Dao, trước kia không phải con và Thẩm tiểu thư rất thân à? Sao lần trước không thèm để ý tới nàng?"

"Sao không để ý, con có đi ngắm hoa với nàng."

Chỉ là tương đối có lệ, nàng muốn cho Thẩm Nghiên biết khó mà lui, không cần tiếp tục dây dưa với đại ca.

"Chẳng qua con không muốn nhận đồ của nàng." Kỷ Dao nói, "Nương cũng đã nói đó, con sẽ băn khoăn, nàng mà cứ như vậy, con có chút khó xử."

Liễu thị nhớ lại nên cũng thôi.

Thẩm tiểu thư này quá nhiệt tình.

Phải chăng bởi vì Thẩm gia có tiền, không coi tiền bạc là gì? Nhưng của cải nhà bọn họ, đúng là không mua nổi vật gì quý giá để đáp lễ, bà chỉ chuẩn bị đồ cưới cho Kỷ Nguyệt, cũng đã tốn hết bảy tám phần tiền tích lũy trong những năm nay, phần còn lại chỉ đủ chi phí thường ngày, có dư dả một chút.

"Thôi được rồi, chuyện này con nên nói rõ ràng với nàng."

Kỷ Dao đồng ý.

Xe ngựa chạy trên đường được nửa canh giờ, cũng đến được chùa Bạch Mã.

Chùa ở chân núi, không xây ở đỉnh núi như những chùa khác, mỗi đợt khách hành hương đi lên, đều đi đến thở hồng hộc, chùa Bạch Mã rất thuận tiện, bước mười mấy bậc thềm đá thì tới.

Liêu thị mang các nàng đi thắp hương, sau đó để Kỷ Nguyệt xin xăm.

Kỷ Dao nhìn đến hơi khẩn trương.

Nếu như tỷ tỷ không gả đi trước mùng chín tháng chín được, rất có thể phải vào cung, bởi vì lúc đó Hoàng Thái Hậu muốn áp chế Hoàng Quý Phi, cũng chính là mẹ ruột của Tống Vân được sủng ái quá mức, đột nhiên tuyển phi cho Hoàng thượng, hơn nữa Hoàng thượng là người hiếu thuận, tuyệt đối sẽ không ngăn cản.

Bây giờ, mẫu thân coi trọng hơn so với kiếp trước, chắc không có chuyện gì đâu?

Kỷ Nguyệt rút ra một quẻ xăm.

Liêu thị vội vàng lấy ra xem, chỉ thấy phía trên viết "Tử Nha khí cung", lúc đó đã cảm thấy không được may mắn, "khí" là vứt bỏ, "cung" là chỉ nơi ở, bà nghĩ thầm không phải là quẻ hạ hạ chứ? Lập tức hơi lo lắng. Nhưng ở trước mặt con gái không biểu hiện ra ngoài, cười nói: "Đợt lát nữa nương đi tìm người giải xăm hỏi một chút. Nguyệt nhi, con và Dao Dao đi vòng vòng chút đi, thời gian này là lúc chùa Bạch Mã đẹp nhất, " rồi tiếp tục dặn dò Chu ma ma, "Ngươi đi theo bọn nhỏ."

Có lẽ không muốn để cô nương nghe được, Chu ma ma đề nghị: "Đến phía đông ngắm hoa lan đi, nghe nói đại sư Minh Trí trồng rất nhiều hoa lan quý."

Kỷ Nguyệt lắc đầu: "Chỗ kia nhất định đông người, vẫn nên tìm chỗ yên tĩnh đi, chờ mẫu thân hỏi xong, chúng ta lập tức trở về."

Nàng luôn không thích ồn ào.

Chu ma ma suy nghĩ một chút, dẫn các nàng đến rừng trúc: "Bên đó có một ao nước nhỏ, nghe nói bên trong nuôi một con rùa đen lớn, cũng rất thú vị."

Ba người liền đi xem rùa.

Nào ngờ vừa đi vào rừng trúc, Kỷ Nguyệt đã nhìn thấy vài giọt máu tươi trên mặt đất, nàng dừng bước lại, khẽ nói: "Chu ma ma, chúng ta vẫn nên rời đi thôi."

Chu ma ma khó hiểu, cảm thấy hôm nay Kỷ Nguyệt khá xoi mói, thuyết phục nói: "Đại tiểu thư, hoa lan người không muốn ngắm thì thôi, sao ngay cả rùa đen lớn cũng không muốn xem? Thật sự nô tỳ không tìm được nơi khác, người tạm chấp nhận một chút, biết đâu Nhị tiểu thư thích thì sao."

Kỷ Dao còn nhỏ tuổi, đúng là rất thích.

Kỷ Nguyệt đưa tay chỉ lên mặt đất: "Ma ma nhìn đi, đây là cái gì? Mau đi thôi."

Chu ma ma và Kỷ Dao cúi đầu quan sát, chỉ thấy vết máu, Kỷ Dao sợ hãi, Chu ma ma lại không để ý: "Đại tiểu thư đừng lo lắng, có lẽ vị tăng nhân nào không cẩn thận bị thương nhỏ xuống." Thấy cặp lông mày thanh tú của Kỷ Nguyệt khẽ nhăn lại, yếu đuối mong manh, tiếp tục trấn an: "Nếu như đại tiểu thư thực sự sợ hãi, nô tỳ đi theo vết máu xem một chút..."

Ai ngờ đi về phía trước không tới năm bước, đột nhiên có một người đi tới, từ phía sau đánh bà ngất xỉu.

Hai tỷ muội còn chưa kịp hét to, chủy thủ trong tay người kia đã kề lên cổ Kỷ Nguyệt, thấp giọng nói: "Không được lên tiếng."

Kỷ Dao ngẩng đầu nhìn lên, thấy một bóng nam nhân trẻ tuổi cao gầy, mặc áo bào xanh nhạt hẹp tay, phía trên loang lổ vết máu, bên hông của hắn đeo ngọc bội Dương Chi và hai cái hầu bao.

Người này mi dài mắt phượng, da trắng như ngọc, tuấn tú như tranh vẽ, nếu không lầm thì đây chính là Thừa tướng tương lai. Sau này cũng là bè cánh của Tống Vân, giúp đỡ hắn leo lên ngôi Thái tử, vào ở trong Đông cung, cuối cùng trở thành tân đế, Tạ Minh Kha.

Kỷ Dao che miệng, ngăn chặn tiếng kêu kinh hãi của mình.

Nàng nhớ rõ ràng, Tạ Minh Kha là người tàn phế, những cô nương kia khi nhắc đến Tạ Minh Kha, luôn luôn có bộ mặt tiếc nuối, nói phong độ trước kia của hắn động lòng người như thế nào, còn nói xem như bị tàn phế, cũng có nhiều người nhớ nhung yêu thương...Mà lúc gặp ở kiếp trước, quả thật hắn ngồi xe lăn, còn có hai gã sai vặt đẩy phía sau, làm sao hôm nay, chân của hắn lại tốt vậy?

Vẫn chưa bị phế sao?

"Công tử," Lúc này Kỷ Nguyệt mới mở miệng, "Ta và muội muội nhất định không nói ra hành tung của công tử, xin thả chúng ta ra."

Nàng đã hiểu được đây là chuyện gì.

Nhất định người đàn ông trẻ tuổi này bị đuổi giết, ẩn trốn ở đây, hắn sợ các nàng nói ra hành tung, dẫn sát thủ tới, cho nên mới đánh Chu ma ma ngất xỉu. Bởi vì sợ Chu ma ma la lên, dáng người bà ấy như vậy cũng không dễ khống chế.

Ánh mắt Tạ Minh Kha nhướng lên, chủy thủy kề sát một chút: "Ta có thể tin tưởng ngươi sao?"

"Công tử muốn ta chứng minh như thế nào?" Lông mi Kỷ Nguyệt khẽ run, đôi môi trắng bệch, "Ta chỉ là một cô gái, lại dẫn theo muội muội, ta thực sự không muốn rước họa vào thân, chỉ cần công tử thả chúng ta, ta có thể giúp công tử che giấu vết máu..."

Tạ Minh Kha không ngờ nàng sẽ trao đổi điều kiện.

Hắn nhìn chằm chằm gò má trắng bệch của nàng một chút.

Một cô nương bị uy hiếp, vậy mà còn bình tĩnh được như vậy, ngược lại hiếm thấy, cây chủy thủ của hắn kề lên cổ Kỷ Dao, nhìn Kỷ Nguyệt: "Che dấu vết máu thì dễ, vết thương trên người ta lại khó lành, hay là ngươi giúp ta băng bó."

Máu của hắn vẫn chảy, đã không chịu đựng được lâu, sợ không thể chờ đến... Hắn cần phải có người cầm máu giúp hắn!

Hiện tại hai cô nương này ở đây, rất thích hợp

Yêu cầu như vậy, Kỷ Nguyệt có chút khó xử, dù sao nàng là con gái, băng bó cho hắn, chắn chắn sẽ có đụng chạm, tất nhiên sẽ lo lắng.

Kỷ Dao nghe nói như vậy, càng tức giận, nhăn mày nói: "Vị công tử này, ngươi không nên được voi đòi tiên!"

Tạ Minh Kha chẳng thèm ý tới nàng, Kỷ Dao trong tay hắn chẳng qua là miếng thịt cá.

Hắn động chủy thủ một chút, nhìn Kỷ Nguyệt: "Ngươi tiếp tục kéo dài thời gian, đối với ngươi cũng không tốt, nếu như người nhà tìm tới, gây ra tiếng động, những sát thủ kia cũng không cần quan tâm các ngươi là ai, đến lúc đó chúng ta chết cùng nhau."

Không muốn để tỷ tỷ làm, Kỷ Dao nói: "Ta băng bó cho ngươi..."

"Không được, Dao Dao." Kỷ Nguyệt ngăn cản.

Tính tình muội muội như thế nào, nàng hiểu rõ nhất, lỡ như không biết nặng nhẹ làm công tử này tức giận, có lẽ sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho các nàng.

Bàn tay Kỷ Nguyệt siết chặt: "Công tử, ta đồng ý giúp ngươi, nhưng mà..."

Nàng sợ bị người ta biết.

"Ngươi yên tâm, " Tạ Minh Kha cam kết, "Ta tuyệt đối sẽ không nói chuyện này ra ngoài, ngươi làm xong, ta lập tức thả các người đi."

Đến lúc đó, hắn không còn chảy máu nữa, cũng có thể tự rời khỏi chùa Bạch Mã.

"Trong túi ta có thuốc trị thương."

Kỷ Nguyệt nghe theo, đưa tay vào lấy.

Máu từ trong ống tay áo của hắn chảy ra, uốn lượn giống như dòng suối, lọt vào trong mắt, Kỷ Dao tức giận nhưng không dám động đậy. Sau khi phụ thân của Tạ Minh Kha Tạ Tri Thận chết, hắn diệt nhị phòng của Tạ gia, khiến Tạ lão phu nhân hộc máu mà chết. Loại người tuyệt tình này, nếu như hắn ghi hận hai tỷ muội bọn họ, không biết tương lai bị báo thù như thế nào.

Có thể bị giẫm chết giống như con kiến...

Nhưng bị hắn ức hiếp, bây giờ cảm thấy thật sự khó nhịn, nhớ lại sau này Tạ Minh Kha trở nên tàn phế, trong lòng mới thoải mái một chút, chẳng qua nghĩ lại, nếu đúng như Tạ Minh Kha nói, sát thủ đuổi theo kia, có lẽ phế chân của hắn. Kiếp trước Tạ Minh Kha cũng khó khăn lắm mới giữ lại một cái mạng nhỏ, vậy các nàng ở chung với hắn, có thể có kết cục gì tốt sao?

Kỷ Dao lập tức không dễ chịu nổi nữa, chỉ hi vọng động tác của tỷ tỷ có thể nhanh lên!

Kỷ Nguyệt giúp Tạ Minh Kha cởi đai lưng xuống, sau đó kéo ống tay áo ra, thấy tay trái và trên bả vai có ba vết thương, da thịt bầy nhầy, vô cùng dữ tợn, quả là máu chảy từ đó ra, sâu đến mức thấy xương.

Ngón tay của nàng run một chút, do dự một lúc, cầm khăn có thuốc trị thương thoa lên.

Cảm giác lạnh buốt và nhói đau, giống như ngực bị đâm một kiếm, Tạ Minh Kha không kiềm được tay rung một chút, chủy thủ xẹt qua cổ của Kỷ Dao, nàng thấy sắp bị đâm, suýt chút kêu lên một tiếng. Ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Minh Kha, muốn làm cho hắn chú ý một chút, nhưng lại thấy khuôn mặt như ngọc của hắn ửng lên một tầng màu đỏ.

Mà ánh mắt của hắn lại rơi vào người tỷ tỷ.

Kỷ Dao nhìn sang, lúc này tỷ tỷ rất đẹp mắt, không chỉ bởi vì dung mạo thanh lệ, mà còn vì động tác dịu dàng của nàng. Quanh thân nàng tỏa sáng, giữa lông mày nàng ẩn chứa thương xót, giống như ánh nắng ngày xuân, núi tuyết cũng có thể hòa tan.

Thế nhưng mà, lúc này Tạ minh Kha là có chuyện gì đây?

Ngươi đỏ mặt cái quái gì!

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Minh Kha: Ha ha, ngươi nghĩ nhiều rồi.

Kỷ Dao: Ha ha ha, ai đỏ biết liền.

Kỷ Nguyệt:???

Thật nhiều người quan tâm nam chính, thông báo trước một chút, ngày mai sẽ xuất hiện, để xem mọi người có phát hiện ra không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play