Vụ án lương thực cứu tế bởi vì có Tống Diễm và Tống Vân tham dự, đám quan chức hết sức nghiêm túc cẩn thận, ai cũng không dám đắc tội. Nhưng mà hai vị hoàng tử này làm việc hiệu quả, thúc đẩy vụ án tiến triển, thật sự không nể mặt mũi cho người nào, quan viên bị điều tra giết thì giết, cách chức thì cách chức, nhất thời không khí kinh thành mây đen dày đặc, lòng người hoang mang.
Trong điện Minh Đức, Hoàng đế xem hết một loạt tấu chương, buông bút xuống, ánh mắt nặng nề.
Đây là việc ông không hề ngờ tới.
Một vụ án lớn, lại lôi ra nhiều người như vậy, có thể thấy được triều đình thành nơi che giấu chuyện xấu, ông luôn không biết gì, không ngờ lại bại hoại như vậy!
Nhưng dù sao vẫn cách chức quá nhiều, Hoàng thượng suy nghĩ một chút, gọi Lại bộ Thượng thư Cố Diên Niên tới.
"Ngươi nhanh chóng phân bổ quan chức đi, đừng làm chậm trễ việc nước, hoạt động không được."
"Vâng." Cố Diên Niên đưa lên một tờ danh sách, "Thật ra trước đây vi thần đang điều tra án này, cũng đã chú ý vài chỗ, mời Hoàng thượng xem qua."
Thật là một lão hồ ly, suy nghĩ chu đáo hơn so với người khác.
Cố Diên Niên là thư đồng từ nhỏ của hắn, mặc dù làm người vô cùng khôn khéo, nhưng Hoàng thượng chưa từng hoài nghi, ngược lại cảm thấy có ông ấy bên người, càng thêm nhẹ nhõm.
Ông xem lướt qua: "Ngươi xem đó mà làm." Rồi hỏi tiếp, "Lần này Diễm nhi, Vân nhi biểu hiện như thế nào?"
"Từ trước đến nay Sở vương điện hạ luôn hiểu rõ mọi chuyện, chu toàn mọi mặt, vi thần chỉ không ngờ được Thái tử điện hạ..." Cố Diên Niên cười cười, "Vô cùng công chính liêm minh, lúc điều tra đến Giả đại nhân, mặc dù khó khăn, nhưng vẫn giải quyết rõ ràng, khiến người nể phục."
Thật vậy sao, xem ra đứa con trai này thật lòng sửa đổi.
Hoàng thượng à một tiếng: "Rất tốt."
Cố Diên Niên lui ra.
Đi đến dưới mái hiên, khẽ lắc đầu, thay đổi như vậy ông chưa từng ngờ đến, vốn dĩ cho rằng Tống Vân chắc chắn đoạt được vị trí Thái tử, nhưng bây giờ xem ra, Thái tử đang giãy giụa trước khi chết, nhưng lần giãy giụa này lại có tác dụng không nhỏ. Dù sao cũng là con trai trưởng, chính tay Hoàng thượng dạy dỗ, tình cảm không phải bình thường.
Chỉ sợ Sở Vương điện hạ phải tốn công sức.
Lúc này ở Tạ phủ, Tạ Minh Xu vô cùng tức giận, vốn dĩ cho rằng Thái tử không đáng nhắc tới, vậy mà kết quả lại chớp được cơ hội này, ngang tài ngang sức với Tống Vân, nghe cha nói cũng chẳng mắc sai lầm gì, nếu không tùy tiện cắn chặt một tội, báo với Hoàng thượng, cũng đủ để bắt chẹt Thái tử một trận.
Tạ nhị lão gia là Đại Lý Tự Khanh, lần này cũng tham gia điều tra vụ án.
Cứ tiếp tục như vậy, đến khi nào Tống Vân mới có thể vào Đông cung đây!
Đương nhiên Tạ Minh Xu muốn làm Thái tử phi.
Nàng đầy một bụng tâm sự, đi thăm Tạ Minh Thiều.
Tạ Minh Thiều bị thương mới vừa khỏi, nhưng Tạ Tri Kính cấm không cho phép đi ra ngoài.
"Làm ta tức chết," Tạ Minh Xu nói, "Không biết Thái tử xảy ra chuyện gì, vậy mà lật lại được."
"Chẳng qua là thu đông thành trùng, nhảy nhót được bao lâu." Tạ Minh Thiều tựa ở đầu giường, trong lòng đang nghĩ đến Kỷ Nguyệt, "Lần trước thất bại, lại làm lợi cho Tạ Minh Kha, chỉ sợ rằng hắn muốn cưới Kỷ đại tiểu thư kia."
"Cưới không phải tốt sao?" Tạ Minh Xu chau mày, "Loại con gái xuất thân như vậy, chính là dành cho hắn, dù sao cũng tốt hơn so với chọn một gia đình quyền quý." Huynh nhìn đi, mẫu thân cũng sẽ đồng ý." Tạ Minh Kha như vậy, đó chính là chủ động không cần mượn sức quan hệ thông gia, dù sao có thể nhờ vả được Kỷ gia cái gì, có lợi đối với nhị phòng bọn họ, nàng an ủi ca ca, "Chờ đến khi cưới vào, nàng là một cô gái yếu đuối, ca ca còn sợ không chiếm được nàng sao? Đến lúc đó nàng cũng không dám nói ra, nếu thật bị huynh chiếm, truyền đến tai Tạ Minh Kha, còn có thể làm thiếu phu nhân đại phòng sao? Không có khả năng."
Cuối cùng Kỷ Nguyệt cũng chỉ có thể nhẫn nhịn tức giận!
Cũng đúng, cứ để Tạ Minh Kha vượt lên trước, ánh mắt Tạ Minh Thiều ác độc, sẽ có một ngày hắn hủy hoại Tạ Minh Kha.
"Chờ huynh có thể ra ngoài, huynh lập tức dẫn muội đi gặp Tống Vân."
Bấu víu quan hệ với Sở vương điện hạ, tương lai lại trợ giúp Thái tử, khi lên ngôi, nhị phòng bọn họ tất nhiên sẽ lên như diều gặp gió, muốn đối phó Tạ Minh Kha không phải dễ dàng rồi sao? Chẳng qua chỉ như giẫm một con kiến!
Tạ Minh Xu cười: "Vậy thì chờ huynh, ca ca."
.......
Quả nhiên, Dương Thiệu nói được thì làm được, nhanh chóng sai người đưa rùa đen tới.
Nhỏ hơn con đực một chút, lại rất xinh đẹp, vân trên mai rất sâu, giống như từng cái đồng tiền, cái đầu nho nhỏ kia, có vẻ cũng tương đối nho nhã.
Liêu thị tưởng rằng Kỷ Dao đòi hỏi, chau mày nói: "Dao Dao, sao con có thể đòi Hầu gia con rùa đen?"
"Con không có đâu!" Kỷ Dao oan ức, "Chính hắn muốn cho con."
"Thật sao?" Liêu thị kinh ngạc, nghĩ lại, có lẽ là hôm đó nhìn thấy chum sứ trong vườn, lại thấy con gái út đáng yêu, nên mới đưa tới, nên không tiếp tục hỏi nữa.
Kỷ Dao cầm lấy rùa đen, đặt ở trong chậu.
Rùa đực nhìn thấy một con rùa cái, ban đầu còn uể oải, sau đó lập tức vui vẻ lên, đầu thò ra, cọ tới cọ lui trên mai của rùa cái, giống như đang chào hỏi.
Rùa cái nhỏ cũng chầm chậm bò qua, hai con rùa đen tựa chung một chỗ, không biết có phải đang thì thầm nói chuyện hay không.
Kỷ Dao nhìn rất thích, đưa tay sờ sờ mai của rùa cái nhỏ, nghĩ thầm Dương Thiệu có được nhanh như vậy, có thể thấy được thật sự muốn tác hợp cho hai người kia.
Nhưng mà kiếp trước nàng không phát hiện Dương Thiệu có người bạn Tạ Minh Kha này, cũng thật kì lạ, không lẽ bởi vì nàng sống lại, nên có rất nhiều chuyện cũng thay đổi theo? Giống như Dương Thiệu gặp nàng sớm hơn, giống như tỷ tỷ gặp được Tạ Minh Kha ở chùa Bạch Mã, mà hai tỷ muội các nàng được công chúa gọi vào gặp mặt, còn có Tống Vân, nàng lại gặp được ở chợ hoa...Tất cả đều trở nên khó đoán.
Như vậy càng làm Kỷ Dao lo lắng cho Kỷ Nguyệt hơn, nàng dự dịnh đi gặp tỷ tỷ một chút, không ngờ lúc này Bạch Quả chạy đến: "Tiểu thư, nô tỳ đi lấy nước, gặp người gác cổng, nói có hai công công đến, muốn mời đại tiểu thư vào cung."
Toàn thân Kỷ Dao cứng đờ: "Thật hay giả vậy, công công?"
"Là thật, tiểu thư, người gác cổng đã vội vàng đi thông báo rồi."
Kỷ Dao nghe xong, nhanh chóng chạy đến chính phòng.
Liêu thị thấy lạ, nhìn thấy con gái, lập tức nói: "Bây giờ Hoàng Thái hậu lại mời vào cung, Dao Dao... Đây cuối cùng là xảy ra chuyện gì vậy? Quý nhân trong cung thích Nguyệt nhi vậy sao?"
Cho dù rất tự hào, nhưng thường xuyên như vậy, Liêu thị cũng có chút nghi ngờ.
Hoàng Thái hậu!
Kỷ Dao mím chặt môi, xem ra Hoàng Thái hậu kia đúng là có mưu đồ gì rồi, trước kia nàng luôn đề phòng Hoàng thượng, kết quả đến kiếp này, Hoàng Thái hậu lại đâm một nhát.
Đang nghĩ ngợi thì Kỷ Nguyệt đã đến đây.
Nhìn thấy mẫu thân và muội muội, nàng thu lại vẻ mặt lo lắng: "Lần trước Thái hậu nương nương thưởng túi tiền cho chúng con, nhìn có vẻ rất hiền từ, có lẽ là công chúa kể chuyện vẽ tranh, Thái hậu nương nương cũng muốn xem thử."
Liêu thị thở phào nhẹ nhõm: "Vậy con đi đi, quy tắc trong cung con hiểu hơn nương, nương ở nhà chờ con."
Kỷ Nguyệt gật đầu, nhỏ giọng nói với Kỷ Dao: "Ta đã sai người nói với ca ca, lỡ như có chuyện gì, ca ca sẽ nhờ Tạ đại nhân giúp đỡ."
So với mẫu thân, muội muội này vẫn hiểu nhiều hơn.
Nhất thời Kỷ Dao cũng không có cách nào, bởi vì đến quá nhanh, đôi mắt của nàng chua xót: "Tỷ tỷ, tỷ phải cẩn thận!"
Nói cứ như đi vào đầm rồng hang hổ, Kỷ Nguyệt vỗ vỗ tay nàng, ra ngoài ngồi kiệu.
Lần này, chắc chắn lành ít dữ nhiều!
Kỷ Dao nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không yên tâm, nàng đi qua đi lại trong phòng, đột nhiên nhanh trí, không phải Dương Thiệu muốn tác hợp cho tỷ tỷ và Tạ Minh Kha sao? Nếu tỷ tỷ bị Hoàng đế để ý, vậy cuộc hôn nhân này chắc chắn thất bại, mặc dù tỷ tỷ nói sẽ nhờ Tạ Minh Kha giúp đỡ, nhưng nói chung thêm một người nhiều hơn một cách.
Kỷ Dao nắm chặt tay, thừa lúc người trong cung tới, trong nhà khá rối loạn, chạy ra ngoài từ cửa sau.
Cỗ kiệu chở Kỷ Nguyệt đang trên đường đi.
Bên ngoài rất náo nhiệt, nàng lại không nghe được cái gì.
So với lần trước, đương nhiên trong lòng Kỷ Nguyệt nặng nề hơn, bởi vì không biết Hoàng Thái hậu muốn làm cái gì, vừa rồi hai vị công công kia lại rất nghiêm túc, nàng nghĩ thầm, cho dù có hỏi, cũng chỉ sợ không nói.
Ngón tay Kỷ Nguyệt siết chặt trong tay áo, lo lắng không yên.
Nếu như lúc đó thật sự xảy ra chuyện gì, nàng nên giải quyết như thế nào đây? Dù gì nàng vẫn là con gái, thật ra dù cho là con trai, ở kinh thành này, có thể thích làm gì thì làm sao? Không, ai cũng không thể, trừ một người quyền quý nhất trên đời này, Hoàng thượng, người khác cũng chỉ có thể nghe lệnh.
Sau lưng Kỷ Nguyệt đã toát mồ hôi lạnh.
Đúng lúc này, bỗng nhiên nghe một loạt tiếng vó ngựa dồn dập, từ xa mà đến gần, giống như đang lao vùn vụt đến.
Trên đường, phóng ngựa qua thật rất ít người, Kỷ Nguyệt cho rằng mình nghe lầm, ai ngờ cỗ kiệu bỗng nhiên lắc lư dữ dội, công công bên ngoài phát ra tiếng kêu chói tai.
"Tránh ra, tránh ra!" Không biết là ai đang kêu lên.
Kỷ Nguyệt kinh hoàng nắm chặt mép kiệu, đầu ngón tay trắng bệch. Sau đó nghe được một tiếng "ầm", toàn bộ cỗ kiệu trượt xuống đất, có lẽ người khiêng kiệu cũng bị đụng phải, vốn không có cách nào giữ cỗ kiệu lại.
Một cơn đau từ đùi truyền đến, lông mày nàng nhíu lại, đưa tay chạm vào, nhưng cảm giác đau kia thoáng qua rồi lập tức biến mất.
Dù sao cũng không phải rơi từ trên lầu cao xuống, chỉ là cỗ kiệu, cách mặt đất không xa.
Nàng chậm rãi đứng lên, kéo rèm ra, thấy hai công công nằm lộn xộn ngổn ngang trên mặt đất, nàng hỏi thăm: "Hai vị công công, hai người sao rồi?"
"Kỷ tiểu thư, đúng là tai họa bất ngờ." Trong đó có một công công xoa chân nói, "Không biết có con ngựa điên từ đâu đến, lúc nãy cũng không nhìn thấy, nếu không thế nào ta cũng phải bắt giết...Tiểu thư ngươi cũng bị thương rồi, đi khám đại phu trước đi, bây giờ cũng không thể lập tức vào cung, ta chờ một chút, ôi!"
Người còn lại cũng không tốt gì.
Kỷ Nguyệt muốn nói mình không bị thương, lời đến miệng lại nuốt vào, nàng cảm giác đây là một cơ hội tốt, giả vờ bị thương, cũng có thể tránh được một kiếp. Nàng khập khiễng bước từ trong kiệu ra, đi ngang qua người hai vị công công, nhìn quanh bốn phía, mắt thấy gần đó có một tiệm thuốc, lập tức đi về hướng đó.
Chờ lát nữa nói vết thương với đại phu, để ông ấy kết luận mình mấy tháng mới có thể hồi phục, nàng nhấc mép váy lên, giống như không được nhanh nhẹn bám vào cánh cửa.
Đúng lúc này, có người đỡ nàng.
Xảy ra đột ngột, ngược lại dọa Kỷ Nguyệt giật mình, không đứng vững được, cái trán đè vào lồng ngực của hắn.
Chóp mũi ngửi được huân hương nhàn nhạt, bên tai nghe được giọng nói ân cần: "Vết thương có nặng không?"
Nàng ngẩng đầu, phát hiện chính là Tạ Minh Kha.
Hắn cầm cánh tay của nàng, vô cùng gần, lại hơi cúi đầu, ở giữa hai người chẳng qua cũng chỉ cách mấy tấc.
Mặt Kỷ Nguyệt đỏ lên.
Nhưng nàng nhanh chóng đoán được chuyện gì xảy ra, nói nhỏ: "Là ngươi?"
"Tuy rằng kế không tốt, nhưng lại có tác dụng, nếu không thì vào cung, ai cũng không thể ngăn cản được." Trong cung có thủ đoạn mờ ám, có thể sẽ kéo theo mạng cả nhà, Tạ Minh Kha cảm thấy có lỗi, "Làm ngươi bị thương như vậy, có nặng hay không?"
"Không nặng," Đây là một cách tốt, Kỷ Nguyệt cười một tiếng, nhỏ giọng nói: "Ta giả bộ."
Bình thường nhìn nàng đoan trang dịu dàng, nhưng giờ phút này trong mắt lóe lên một tia tinh ranh, giống như gợn sóng trong hồ nước, lan ra nên ngoài, lan thẳng đến lòng của hắn.
Hắn khẽ cười.
Kỷ Nguyệt nói: "Tạ đại nhân, ngươi không cần đỡ ta."
Đã không bị thương, thì không cần đỡ nữa, cũng không biết vì sao, hắn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp kia, nghĩ đến cảm giác vừa rồi len vào trong lòng, giờ phút này đúng thật vô cùng không muốn buông ra.
Tác giả có lời muốn nói: Đoán xem Tạ công tử có buông tay không? Ha Ha ~
Dương Thiệu: Thả chính là đồ đần.
Tạ Minh Kha:...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT