Nghe nói Kỷ Dao về nhà rồi, bọn người Liêu thị vội vàng ngồi xe ngựa về thành, trước đó bọn họ đều đang tìm kiếm Kỷ Dao, không biết nàng đã xảy ra chuyện gì.

"Nghe nói Hoài Viễn hầu đưa con về?" Liêu thị vừa đến liền hỏi han.

"Đúng vậy." Kỷ Dao nói, "Làm nương lo lắng rồi."

"Đứa bé này, sao lại đi đến đình Thanh Ấm?" Liêu thị cốc đầu nàng, "Đó là chỗ nào chứ, hoàng tộc cao quý mới có thể đi vào, may mắn gặp được Hầu gia, vừa rồi nương nghe Nguyệt nhi nói, hắn đã từng giúp các con giải vây. Đây là số con may mắn, không được bừa bãi như vậy, chẳng thông báo một tiếng nào!"

Kỷ Dao nhỏ giọng: "Nương, sau này con sẽ không như vậy nữa, con chỉ là lo lắng cho tỷ tỷ."

"Có cái gì mà phải lo lắng, không phải Nguyệt nhi vẫn tốt sao?"

Tất nhiên Liêu thị không biết.

Tính cách giống như tỷ tỷ, tỷ ấy tuyệt đối sẽ không nói với người nhà, giống như lần trước gặp được Tạ Minh Kha trong chùa, tỷ ấy cũng không nói một câu, tỷ ấy có năng lực che dấu bí mật.

Nhưng mà bây giờ Kỷ Dao cũng giống vậy.

Liêu thị dạy dỗ con gái một hồi, mới rời đi với Kỷ Chương.

Kỷ Đình Nguyên nhìn Kỷ Dao: "Hoài Viễn hầu kia tốt như vậy sao? Hắn không có làm cái gì chứ?"

Xoa mắt cá chân...

Chuyện này thật ra nói lớn cũng lớn nói nhỏ cũng nhỏ, chẳng qua ở chỗ vắng vẻ, không có ai nhìn thấy, kiếp trước Kỷ Dao lại là vợ hắn, nên cũng không để ý như vậy, còn cảm thấy Dương Thiệu rất quân tử.

Đổi lại là cô nương khác, lúc này nhớ lại, chắc chắn vô cùng xấu hổ.

Kỷ Dao lắc đầu: "Không có làm gì, ca ca, huynh nghĩ đi đâu vậy!"

"Không có làm gì thì tốt." Kỷ Đình Nguyên cũng đi.

Kỷ Nguyệt vẫn còn ở đó.

" Dao Dao, làm khó muội rồi, lần sau không cần làm chuyện ngốc nghếch như vậy, tỷ lớn hơn muội ba tuổi, cho dù có chuyện gì cũng có thể đối phó được, muội không cần vì tỷ mà mạo hiểm." Nàng xoa đầu muội muội, "Biết chưa? Lỡ như muội xảy ra chuyện gì, cả đời tỷ sẽ không tha thứ cho bản thân mình."

Còn không phải vì chuyện của kiếp trước sao, nếu như nàng không đi thay đổi, tỷ tỷ sẽ giống như trong sách viết, một lần nữa lại vào cung.

Đó là kết cục đã sớm viết ra rồi.

Thế nhưng Kỷ Dao không thể nói được, nhưng mà nghe Dương Thiệu nói, Tạ Minh Kha cứu tỷ tỷ, tính tình hắn lạnh nhạt như vậy, có thể một lần hai lần giúp đỡ tỷ tỷ, rất khó nói không có tâm tư gì, lại thêm Dương Thiệu... Đủ thấy tỷ tỷ rất xuất sắc.

Dựa vào điều kiện của tỷ ấy, muốn gả cho một người chồng vừa ý không khó, chỉ là không biết sẽ để ý ai.

Hai tỷ muội nói chuyện một lúc, Kỷ Nguyệt rời đi.

Thời tiết gần đây có hơi nóng, ra ngoài một chuyến, cả người đều không thoải mái, Kỷ Dao tắm rửa mặc quần áo về phòng ngủ, dặn dò Mộc Hương: "Kiểm tra kĩ một chút, đừng để muỗi vào màn."

Có thể bị cắn đó.

Mộc Hương vâng một tiếng rồi đi đuổi muỗi.

Lúc này ở Tạ phủ.

Tạ Minh Thiều đang quỳ gối trước mặt Tạ Tri Kính, bị gậy gỗ đánh đến quỷ khóc sói gào.

Tạ nhị phu nhân khóc lóc bảo vệ con trai.

"Lão gia, chàng đánh nữa, muốn đánh chết con trai luôn sao! Chúng ta chỉ có một mình con, chàng muốn đoạn tử tuyệt tôn hay sao? Sao chàng lại tin người khác, lỡ như vu oan thì sao?"

"Vu oan?" Tạ Tri Kính chống gậy gỗ xuống đất, vang ầm ầm: "Ngươi đã làm loại chuyện này bao nhiêu lần rồi? Đừng tưởng rằng nương ngươi, Minh Xu che giấu giúp ngươi, thì ta không biết! Bây giờ lá gan lớn ra rồi, muốn quậy đến đình Thanh Ấm! Hôm nay Thái tử, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, công chúa đều ở đó, có phải ngươi muốn hại chết ta hay không?"

"Cha, không phải con, là Tạ Minh Kha..."

"Ngươi câm miệng cho ta! Từ Lộc đã bị bắt, hắn là tay sai của ngươi, không lẽ cũng dám vu oan cho ngươi?" Tạ Tri Kính đạp con trai một phát lăn ra đất, "Ngươi suy nghĩ cẩn thận cho ta, lần này đừng mong được đi ra ngoài, ngay cả cống sĩ* cũng thi không đậu, còn mặt mũi à?

*cống sĩ: chỉ những người đỗ kì thi Hương.

Tạ Minh Thiều nằm rạp trên mặt đất không dám động đậy.

Chờ Tạ Tri Kính đi, nhị phu nhân mới đỡ hắn dậy, đau lòng nói: "Hôm nay cha con uống rượu, nên mượn rượu làm càn, con đừng trách ông ấy."

Tạ Minh Thiều cười lạnh.

Phụ thân hắn luôn bị đại bá đè ép phía dưới, từ khi sinh ra không bao giờ thắng nổi, cho nên từ nhỏ đã rất nghiêm khắc với hắn, muốn hắn vượt qua Tạ Minh Kha.

Nhưng không được như ý, thế nên trút mọi tức giận lên đầu hắn!

Hắn lau một ít máu ngoài miệng: "Nương, là Tạ Minh Kha vu oan cho con, con vốn không có mang theo thuốc mê gì cả. Do hắn để ý Kỷ đại tiểu thư kia, sợ con tranh giành, mới có thể bày ra cái chiêu âm hiểm này, nương, nương phải tin con!"

Tạ nhị phu nhân là con gái của Văn An Bá, sau khi Tạ lão gia đem hơn phân nửa tài sản cho Tạ Minh Kha, bà cũng cực kì oán hận.

Chỉ là Tạ Minh Kha kia mạng lớn, ngày đó lại để hắn trốn thoát, nếu không hắn chết đi, Tạ Tri Thận vốn là con ma bệnh, nghe được tin dữ, chắc chắn ông ta cũng không sống được bao lâu, đến lúc đó, tất cả tài sản đại phòng sẽ thuộc về nhị phòng của bọn họ, tuyệt đối không rơi vào con trai kỹ nữ kia.

Nhưng mà con trai quá ngu ngốc, nhị phu nhân nói: "Bây giờ lão gia đang nóng giận, con đừng tiếp tục phạm phải chuyện gì, ngoan ngoãn ở nhà chuộc lỗi đi."

"Nương, bây giờ nương nhất định phải cầu xin cha giúp con, con cũng không thể không đi ra ngoài được, sẽ bị người ta cười nhạo."

"Trời ơi, bây giờ con bị thương như thế này, ra ngoài không bị cười nhạo sao? Nương sẽ nói con bị bệnh, cha con cũng không để lộ tin tức đâu. Con lớn như vậy còn đánh, con cho rằng lão gia muốn cho người ta biết sao?"

Tạ Minh Thiều tức giận nói không nên lời.

Nhị phu nhân hỏi hắn: "Kỷ đại tiểu thư kia, không phải lần trước Minh Xu mời đến sao? Con nói thật à, thật sự là Tạ Minh Kha để ý?"

"Tất nhiên, con dám lấy mạng ra bảo đảm, chắn chắn hắn thích."

Lúc đầu hắn muốn hãm hại Kỷ Nguyệt, mượn cơ hội nàng đến đình Thanh Ấm, một mình ra khỏi đình, quyến rũ các vị hoàng tử, bị hắn phá hoại. Kỷ Nguyệt lo sợ chuyện bị lộ, cởi quần áo dụ dỗ hắn, muốn dùng cách này ép nàng gả vào Tạ gia làm nhị thiếu phu nhân, kết quả lại bị Tạ Minh Kha nhanh chân đến trước, nhắc nhở Kỷ Nguyệt, thậm chí còn bắt cả Từ Lộc.

Tạ Minh Thiều càng nghĩ càng nổi nóng.

"Kỷ gia kia cũng không phải gia đình quyền quý gì," Nhị phu nhân mỉm cười, "Vậy mà hắn..."

Lúc đầu bà còn nghĩ Tạ Minh Kha vẫn không chịu cưới, là muốn tìm được người tốt, để chống đỡ bộ mặt của đại phòng, không ngờ rằng, lại là một cô nương bình thường.

Đây cũng là chuyện tốt, nhị phu nhân không hỏi tiếp, chỉ bảo con trai dưỡng thương cho tốt, sau đó rời đi.

.....

Ở đình Thanh Ấm, bởi vì Tống Diễm uống một chén rượu với Dương Thiệu, vẫn luôn ghi nhớ, ngày hôm nay mời hắn đi Vân Hòa Cư uống trà.

Vân Hòa Cư này chính là chỗ được giới quyền quý yêu thích nhất, chưa nói đến đánh bạc, lá trà hiếm, mỹ nhân xinh đẹp, cảnh sắc bên trong cũng vô cùng thoải mái. Tựa như vườn ở Giang Nam, thanh thoát xinh đẹp, lúc xây dựng chỗ này, bỏ ra trọn vẹn hơn năm năm, đứng phía sau lo liệu mối làm ăn này, chính là ông chủ lớn Hứa Khâm của cải phong phú.

Dương Thiệu theo hẹn mà đến, ngồi ở vườn tường vi.

Nhà trúc lịch sự tao nhã, bên ngoài một loạt hàng rào mọc đầy tường vi, nở ra những bông hoa xinh đẹp.

Tống Diễm rót cho Dương Thiệu một ly trà, cười nói: "Dương đại nhân huấn luyện binh mã, vất vả rồi."

"Không dám," Dương Thiệu nói, "Sao có thể để điện hạ rót trà."

"Ta là chủ, ngươi là khách, khách theo chủ được rồi." Tống Diễm nói Dương Thiệu không nên khách sáo.

Cả người có vẻ rất hiền hòa.

Thái tử so với Tống Vân, nét mặt thật ra rất giống Hoàng thượng, khôi ngô dễ nhìn, có một vẻ anh khí hào hùng, chỉ là liên tục chịu đả kích, loại tự tin kia dần dần mất đi, sinh ra mất tinh thần, tướng Thái tử không còn tồn tại, cũng không trách được người ta không tín nhiệm phục tùng.

Dương Thiệu hiểu được mục đích của hắn, nhấp một ngụm trà nói: "Không biết vì sao hôm nay điện hạ lại mời đến đây, có chuyện gì sao?"

"Chẳng qua là cảm thấy hợp ý với ngươi, hơn nữa nghe nói Vân Hòa Cư vừa nhập một loại trà mới, mời ngươi nếm thử."

"Đúng là trà ngon." Nhưng mà Dương Thiệu không thích dây dưa dài dòng, hơn nữa việc mà hắn muốn rất rõ ràng, trực tiếp bàn chuyện triều chính với Tống Diễm, "Điện hạ có biết lương thực cứu tế bị ăn chặn hai năm nay không?"

Hắn vẫn luôn chìm đắm trong ân oán cá nhân, không thể thoát ra được, Tống Diễm ngẩn người: "Có việc này sao?"

"Vừa rồi, Lại bộ Thượng thư Cố đại nhân dẫn đầu thỉnh cẩu Hoàng thượng điều tra rõ...Vi thần vừa khéo quen biết ông ấy, việc này vô cùng chính xác." Dương Thiệu nói, "Gần đây điện hạ nhàn rỗi, không bằng giúp sức, việc liên quan đến muôn dân trăm họ, luôn có công đức."

Hắn còn chưa kịp mở miệng lôi kéo Dương Thiệu, hắn ta đã đưa ra chủ kiến.

Tống Diễm không biết làm thế nào.

Dương Thiệu nhìn sắc mặt mà nói chuyện: "Vi thần nhiều lời, nếu như điện hạ cảm thấy hạ quan..."

"Không không không, ta không có ý này." Bên cạnh Tống Diễm rất thiếu người tài, khó có được Dương Thiệu chủ động, điều này muốn còn không được, bởi vì trong ấn tượng, đây là người trẻ tuổi tài hoa, rất được phụ hoàng yêu thích, làm sao hắn có thể đẩy Dương Thiệu ra được? Nhưng mà, đi làm chuyện này, là đúng sao?

"Nếu như điện hạ không muốn, phần công lao này chỉ e rằng sẽ rơi vào tay Sở vương điện hạ."

Trong lòng Tống Diễm thịch một cái.

Kẻ địch lớn nhất đời này của hắn chính là Tống Vân!

Nếu đúng là như vậy, hắn chắc chắn không để Tống Vân cướp đoạt.

Xem ra, Tống Diễm đã mắc câu rồi.

Cả đời hắn đều bị Tống Vân xỏ mũi, cả đời đều muốn đánh bại người kia, cho nên nghe đến cái tên này, rất dễ dàng kích động.

Dương Thiệu cười một cái: "Chúc điện hạ mã đáo thành công."

Quả nhiên, trong triều nhanh chóng nổi lên sóng gió, Cố đại nhân dẫn đầu vạch tội Hộ bộ Tả thị lang, thậm chí Bố Chính ti cả vùng sông Trường Giang, Tuần phủ, Tri huyện các cấp, lập tức kéo theo mười mấy vị quan hô hào hưởng ứng, trong đó có Kỷ Chương, cũng đưa ra chứng cứ, Hoàng thượng tức giận, ra lệnh điều tra làm rõ.

Mấy năm trước đây, ngoại tộc xâm phạm, Đại Yên nhiều lần mất thành trì, Hoàng thượng vì mong ổn định, mắt nhắm mắt mở, cho đến khi quét sạch biên cương, mới tính toán chỉnh đốn quản lí lại.

Từ lâu ông ta đã có quyết định này, Cố đại nhân chính là quan lại đắc lực, hiểu rõ bên dưới, cho nên mới có thể phát động.

Sau khi lên triều, Hoàng Thượng trở về điện Minh Đức phê duyệt tấu chương.

Sau mấy mươi quyển, đột nhiên phát hiện chữ viết của Tống Diễm, ông có chút ngạc nhiên.

"Đưa tới khi nào?" Hoàng thượng dừng bút hỏi thái giám Lâm Phúc.

Lâm Phúc nói: "Đưa đến đêm hôm trước, lúc Hoàng thượng đang nghỉ ngơi, Thái tử điện hạ không quấy rầy, bảo nô tỳ để ở chỗ này, đợi Hoàng thượng rảnh rỗi thì xem."

Hoàng thượng không nói nữa, nhưng lại xem rất cẩn thận.

Tống Diễm là con trai trưởng của ông, thư pháp là cho tự ông chỉ dạy, lúc trước đã từng hy vọng về hắn rất nhiều, nhưng đứa con trai này càng ngày càng không có phong thái của Thái tử, không bảo vệ huynh đệ, cũng không thể gách vác trách nhiệm lớn, luôn không biết tiến thủ.

Nhưng không ngờ rằng, vậy mà hắn lại quan tâm đến chuyện lương thực cứu tế, nói rằng nhìn thấy dân tị nạn ở kinh thành, mới biết thiên tai nghiêm trọng, dân chúng ly tán, cảm giác vô cùng hổ thẹn, tự giác xin tham gia điều tra.

Chuyện này là củ khoai lang bỏng tay, điều tra chuyện này chắc chắn đắc tội với một số gia tộc quyền quý, cũng chỉ có lão hồ ly lâu năm như Cố Diên Niên mới dám làm.

Trong lòng Hoàng thượng rất vui mừng, từ đầu đến cuối đứa con trai này vẫn nhớ những gì mình dạy bảo hắn, không có ném đi tất cả.

Ông cười cười, buông tấu chương xuống: "Ngày mai gọi Thái tử đến dùng bữa với trẫm."

"Vâng." Lâm Thanh đáp ứng.

Thời tiết càng ngày càng nóng.

Kỷ Dao sợ rùa già bị mặt trời chiếu bệnh, hôm đó sai hai gã sai vặt chuyển qua chỗ mát mẻ, sau đó nói với mẫu thân, muốn mua mấy đóa hoa sen trồng trong chậu sứ.

"Không phải việc gì khó, bảo Chu ma ma đi mua được rồi." Liêu thị nhìn con gái cười, "Bây giờ thích chăm sóc hoa cỏ rồi à? Hoa hải đường trong sân giao cho con chăm được không?"

Tất nhiên là nói đùa, Kỷ Dao nói: "Dạ được, con lập tức đi tưới nước cho nó!"

Đã nở hoa rồi, cũng là cây hoa duy nhất trong nhà.

Nàng đang muốn đi, ai ngờ được Chu ma ma đột nhiên chạy vào, dáng vẻ sợ hãi: "Phu nhân, phu nhân, trong cung có người đến, nói muốn mời Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư tiến cung."

"Cái gì? Bà nói cái gì?" Kỷ Dao giật nảy cả mình, nắm chặt ống tay áo của Chu ma ma, "Bà nói lại lần nữa."

"Là công chúa Phúc Gia mời." Chu ma ma thấy mặt mũi Nhị tiểu thư trắng bệch, vội vàng bình tĩnh lại, trấn an nói: "Nhị tiểu thư đừng sợ, nhất định là công chúa thích hai người."

Nàng còn nhỏ, có cái gì mà phải sợ, nàng sợ tỷ tỷ bị Hoàng đế để ý đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play