Nhóm dịch: Thất Liên HoaBà nói xong thì cũng nhìn về phía Triệu Thành Tích, nói: “Thành Tích, trong đội cậu có nhiều người, ngày nào cậu cũng nói chuyện với bọn họ, hiểu rõ tính tình bọn họ nhất.

Cậu giúp chị dâu suy nghĩ xem có ai phù hợp với Tiểu Nhan… Ối, đứa nhỏ Tiểu Nhan này điều tốt như vậy, lại còn khéo tay, cậu phải giúp con bé lựa chọn cẩn thận vào.”Triệu Thành Tích đen mặt, không nói gì.Ngược lại thì sư phó Liêu nhìn vợ mình một cách kỳ quái.

Ông thấm nghĩ cái bà này thật là nghiêng ngả quá đi, lúc đầu con nói đội trưởng Triệu và Tiểu Nhan sẽ thành, bây giờ lại lải nhải trước mặt đội trưởng Triệu, muốn anh tìm người giúp cô ấy.

Thực sự không biết trong đầu bà nghĩ cái gì nữa…Triệu Thành Tích không đáp lời thì chị dâu Liêu cũng không ép anh.

Bà quay người vào bếp bưng đồ ăn.Chờ sau khi bưng thêm đồ ăn thì bà như thể nhớ đến chuyện gì đó, nói với Triệu Thành Tích: “Thành Tích à, nếu muốn chị nói thì chuyện đối tượng của cậu cứ kéo dài mãi thì chẳng có gì hay ho cả.

Người trong nhà cậu, còn cả cô gái kia còn bày ra cả dáng vẻ nhất định phải gả cho cậu.

Nếu như cậu cứ mãi không chịu quay về thì nói không chừng bọn họ có thể bày cả tiệc rượu, giúp cậu đính hôn, thậm chí là cả kết hôn.

Cho dù cậu không về, cũng không đăng ký kết hôn, nhưng có nói thì cũng không rõ mọi chuyện được….

Chuyện này rất khó nói ra lẽ được mà.”Mặt Triệu Thành Tích càng đen hơn.

Anh muốn nói rằng nếu bọn họ dám làm như vậy thì chính là đoạn tuyệt quan hệ, cả đời này không qua lại với nhau nữa.Nhưng những câu này cũng không cần thiết phải nói với thím Liêu.Thím Liêu cũng không quan tâm sắc mắt Triệu Thành Tích như thế nào, tiếp tục nói: “Nếu muốn chị nói thì thực ra Tiểu Hoan cũng không tệ.

Nếu không thì cậu cũng đừng chọn người trong đội nữa, cậu với cô ấy thành một đôi đi.

Hai người dẫn nhau đi đăng ký kết hôn thì chuyện này coi như xong rồi, còn ai có thể làm gì hai người nữa chứ.”Sư phó Liêu: …Ông vội nhìn sắc mặt Triệu Thành Tích, sợ anh thực sự tức giận quay người rời đi.Nhưng ai mà ngờ lúc này Triệu Thành Tích vẫn không nói gì, nhìn không hề có gì gọi là tức giận hay kháng cự, chính là cứ nghiêm mặt như vậy, không biết là đang nghĩ cái gì nữa.Sư phó Liêu: ???*****Lại nói về bên phía Nhan Hoan.

Mặc kệ lời đồn đại như thế nào thì Nhan Hoan vẫn như vậy, nên sống thế nào thì cứ sống như vậy thôi.

Chính cô bình tĩnh như vậy nên người trong ký túc xá và tổ thực phẩm cũng cất sự thương xót đi, sống như bình thường.

Họ còn trở nên kính trọng cô hơn.Lại nói về bên Tiền Chí.Lúc trước Tiền Huệ Chi muốn tác hợp Nhan Hoan với Tiền Chí, sau khi Nhan Hoan từ chối thì bà ta nói cô miệng lưỡi sắc bén, tâm tư muốn với cao, khả năng còn khó sống chung hơn cả Lương Tuyết Cầm, khuyên anh ta là cô gái này không phù hợp với anh ta.Sau khi lời đồn đại bay khắp nơi thì những bác gái kia đều đến hỏi thẳng mặt mẹ Tiền Chí là Quy Hồng Mai, khiến cho Quy Hồng Mai bình thường đắc ý ở nông trường mất mặt.

Vì vậy tất nhiên bà ta rất có ý kiến Nhan Hoan.Quay về bà ta mắng con trai mình một trận: “Con nói xem con toàn nhìn trúng mấy người như thế nào? Lương Tuyết Cầm kia thì cũng thôi đi, dù con mắt để trên trời thì tốt xấu gì cũng là người đứng đắn.

Con xem bây giờ con nhìn trúng ai vậy hả, hôm nay quyến rũ người này mai lại quyến rũ người kia, ở nhà còn thêm một người nữa.

Ngày mai con đi cắt đứt với cô ta ngay, loại hồ ly tinh như thế này nhà họ Tiền chúng ta không chứa nổi đâu.”“Con hồ đồ cái gì vậy hả.”Đương nhiên là Tiền Chí cũng nghe được những lời đồn đại kia..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play