Nhóm dịch: Thất Liên HoaTriệu Thành Tích giật mình, muốn dời mắt đi nhưng lại không nhúc nhích được, nhất thời anh chỉ cảm thấy miệng lưỡi đắng khô.….

Đêm nay anh cũng uống không ít rượu.Nhan Hoan nhíu mày.

Cô cảm thấy có hơi nóng.

Đúng là đã đi một đoạn đường quá dài, cô nới lỏng khăn quàng cổ.

Cô nhìn qua anh, lúc này anh đã nhìn một chỗ khác.

Cô theo ánh mắt của anh nhìn sang, bên kia là hướng ký túc xá.

Trong bóng đêm đen kịch thêm tuyết trắng, một vài ngôi nhà hòa vào khung cảnh tuyết trắng dưới màn đêm tạo thành một khối trắng.Anh nghiêng người đứng đó.

Cô thấy hầu kết trên cổ anh có hơi giật giật…Cô khẽ hít vào một hơi, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó liền nhìn phần cằm sắc như dao của anh, đột nhiên mở miệng nói: “Đội trưởng Triệu, nghe nói anh cũng không thích đối tượng trong nhà giới thiệu cho anh, đúng không?”Triệu Thành Tích sững sờ, quay đầu nhìn về phía cô, hơi nhíu màyNhan Hoan mỉm cười với anh, nói: “Nếu như đội trưởng Triệu không có người trong lòng thì có thể cân nhắc hợp tác với tôi không? Đính hôn hay kết hôn đều được, tôi cần một vị hôn phu, chỉ cần tránh được ba mẹ ép hôn, tránh bị người khác quấy rối là được… Đương nhiên tôi cũng có thể giúp anh, cần vị hôn thê hay vợ gì đó, tôi có thể làm được, cũng sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của anh.

Cuộc sống của anh vẫn có thể giống như trước kia.”Nhất thời Triệu Thành Tích có hơi bối rối.

Anh vẫn luôn tỉnh táo kiềm chế tốt, rất ít khi bối rối như vậy.Dưới ánh sáng của tuyết, gương mặt nhỏ nhắn của cô như là hoa lê dưới trăng, lại vì rượu mà nhuốm lên màu đỏ ửng, đôi mắt phát sáng, rất động lòng người.Anh nhìn cô, đột nhiên có hơi tức giận, quay người muốn rời đi, nhưng chân cứ như bị cắm chặt trên mặt đâu.

Anh lạnh lùng nói: “Mấy câu như vậy là do cô thuận miệng nói ra sao?”Nhan Hoan thu lại nụ cười, nhìn bóng lưng to lớn của anh thì há hốc mồm, muốn nói gì đó.

Một làn gió cuốn lấy bông tuyết thổi lên người cô, nhất thời khiến cô tỉnh lại, có hơi choáng váng, không biết nói gì cho đúng.Câu này của anh không đúng, nhưng cũng là hợp lý.

Cô hình như là do nhất thời xúc động nên đã mở miệng nói mấy câu đó.Tuyết lớn rơi rào rào, bước chân của Triệu Thành Tích vẫn chôn ở đó, cũng không biết đã đợi bao lâu, có lẽ chỉ trong một nháy mắt, cũng có lẽ là rất lâu.

Anh không hề chờ được câu phủ nhận của Nhan Hoan, trong lòng càng thêm giận dữ, rốt cuộc cất bước rời đi.Nhan Hoan đứng nguyên một chỗ nhìn anh rời đi, nhìn một lúc cũng quay đầu đi qua chỗ thanh niên trí thức.Cô nhìn bóng lưng anh vừa đi lại có hơi rung động… Cũng không biết là vì nguyên nhân thân thể hay là do rượu nữa.

Cô cúi đầu đi lên phía trước, không ngờ còn chưa đi đến điểm thanh niên trí thức thì thấy phía trước có một đôi giày, là một đôi giày mới tinh.

Cô ngẩng đầu lên thì thấy một đôi gương mặt có hơi dầu mỡ… Rất giống đôi giày kia, rõ ràng rất bóng loáng, nhưng lại rất ngán ngẩm.Người này tên Tiền Chí.

Ở trong nông trại anh ta luôn ngẩng đầu rất cao, thích nhìn người ta từ trên xuống dưới.

Nghe nói vợ của đội trưởng nông trường là dì anh ta, vợ của chủ quản Dương là bác gái anh ta…Nhan Hoan biết anh ta là bởi vì tuần này anh ta đã đi qua tổ thực phẩm của cô nhiều lần.

Dì Nghiêm dẫn cô đi hái hoa rửa hoa bĩu môi nói: “Tiểu Hoan, ngày nào cháu cũng rửa nước tuyết, đôi mắt cũng phải rửa cho sạch.

Người này họ Tiền, ỷ là cháu trai của vợ đội trưởng nông trường và vợ của chủ quản Dương, hại không biết bao nhiêu thanh niên trí thức rồi.

Cháu gặp anh ta cũng đừng nói chuyện.”Bản tính của Nhan Hoan chính là mê cái đẹp, gặp người như vậy sao có thể nói chuyện được chứ.

Cô vui cười hớn hở nói: “Dì yên tâm, anh ta quá xấu, cháu còn chẳng muốn nhìn anh ta nữa.”Nghe xong thì dì Nghiêm bật cười..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play