Lần thứ mười,Trần Mặc nhìn thấy bữa sáng được đặt ở trên bàn làm việc của mình, do dự ba giây, cuối cùng quyết định không đem bỏ đi nữa. Đồng nghiệp ngồi đối diện cũng không nhịn được mà ném cho anh ánh mắt trêu chọc đầy ý vị. Trần Mặc ngại ngùng cười.
Ba tháng trước, lần đầu tiên nhìn thấy đồ sáng trên bàn làm việc, anh đã chụp ảnh lại rồi gửi cho Lâm Tâm Tư cùng với một dấu chấm hỏi.
Nửa giờ sau, Lâm Tâm Tư đáp lại anh câu hỏi có vẻ còn nghiêm trọng hơn: Cái gì đây?
Trần Mặc ngẩn người đáp lại: "Không phải là của em sao?"
Lâm Tâm Tư lười để ý đến anh: "Cái gì cơ? Sao em có thể mang bữa sáng đến cho anh chứ?"
Trần Mặc méo miệng dỗ cô nàng: "Vậy là của cô nào đó tặng rồi."
Lâm Tâm Tư đầu kia lập tức reply: "Vậy thì ném đi."
Cô nàng không để bụng chuyện này. Dù sao thì trong mắt mỹ nhân như cô không hề có khái niệm tình địch, thậm chí còn cảm thấy có chút thương cảm cho cô bé đã vất vả công sức chuẩn bị bữa sáng để rồi lại bị ném vào thùng rác.
Trần Mặc đáp: Uhm, rồi ngoan ngoãn nghe theo. Khi bữa sáng bị ném vào thùng rác, một tờ giấy nhỏ hình trái tim bay bị ra ngoài, anh nhìn thoáng qua thấy chữ ký, tên tiếng Anh "Molly".
Anh ngạc nhiên hồi tưởng lại trong đầu hình ảnh cô gái với mái tóc dài có nụ cười ngọt ngào. Nếu nhớ không nhầm thì... làm ở bộ phận phát triển sản phẩm?
Lần thứ hai, anh mở nắp hộp nhìn qua - bánh bao nhân đậu hình mặt lợn, trứng ốp la rắc mè trắng và rong biển thái nhỏ bên trên, cùng với một cốc sữa đậu nành nhỏ tự xay. Còn có tờ giấy hình trái tim giống hôm qua viết: "Hi! Bữa sáng ngon miệng nha!". Ký tên vẫn là Molly.
Tất nhiên, anh vẫn làm theo lệnh của bạn gái và ném đi.
Đồng nghiệp nhìn qua cảm thán thật là phí phạm của trời mà. Một người khác hùa vào, cười trêu: Rõ ràng là gánh nặng ngọt ngào.
Lần thứ ba trên bàn, Trần Mặc không thể bỏ mặc đành tìm tên của Molly trong sổ địa chỉ của công ty. "Ở công ty à?" anh hỏi. "Uhm!" Bên kia trả lời ngay lập tức cùng một dấu chấm than, như thể đã mong chờ từ lâu. Anh dừng lại một chút rồi nhắn: "Trưa nay, chúng ta ăn cùng nhé?" Molly gửi lại bằng emoji gấu hạnh phúc.
Trần Mặc rất thành thật, kể rõ mình đã có bạn gái, ở Triều Dương, Molly ngạc nhiên: "Anh thích yêu xa à?!" Trần Mặc đáp, đã ở bên nhau được một năm rồi. Molly nói: "Ồ, vậy cũng đã đủ lâu rồi, có phải nên chia tay rồi không?" Trần Mặc đành bất đắc dĩ nói, ngày nào cũng cô mang bữa sáng cho anh như vậy, khiến cho anh cảm thấy vô cùng khó xử.
Cô nàng cứng đờ tại chỗ, mấy giây sau, miệng há hốc, nước mắt bắt đầu từ từ rơi xuống.
Trần Mặc chưa từng thấy con gái khóc, Lâm Tâm Tư chưa từng khóc, cô ấy càng có thể làm cho anh khóc thì đúng hơn.
Anh luống cuống lấy khăn giấy đưa cho cô, cô gái vốn dĩ đang tức giận muốn xả ra bèn giật khăn rồi ném đi, đôi mắt ngấn lệ nhìn anh, nức nở: "Trần Mặc, Trần Mặc, em thực sự rất thích anh...thích ngay từ cái nhìn đầu tiên. Vừa nhìn thấy đã thích, thích đến mất hết cả mặt mũi..."
Lần thứ tư, một hộp cơm nhỏ vẫn lại xuất hiện trên bàn. Khác hẳn với những cái trước, không phải hộp dùng một lần nữa mà là loại giống hộp bento kiểu Nhật màu hồng tinh xảo mà các cô gái trẻ thường hay sử dụng. Anh thở dài hơi hé nắp ra, ngạc nhiên - bên trong chỉ có tờ 100 RMB với một tờ giấy nhắn: "Bất cứ thứ gì em đưa cho anh đều có thể vứt đi nên lần này em chỉ đưa tiền cho anh, thích anh gì cứ mua, em bao dưỡng anh đó! p.s: Đây là hộp cơm em thích nhất, đừng bỏ đi."
"Moll...". Anh chàng yên lặng lẩm bẩm cái tên này.
Anh trả lại tiền và hộp cơm cơm cho cô. Molly hỏi: Anh không ăn sáng à. Trần Mặc lắc đầu, đáp: Tôi thường dậy muộn nên không quen anh sáng. Molly trừng mắt nhìn anh: "Thật là bị anh làm tức chết, anh không biết đau lòng chính mình sao?" Trần Mặc xua tay nói, đừng đưa bữa sáng nữa. Anh thật sự đã có người yêu rồi.
Nhưng mà, Molly vẫn không nghe.
Cho nên vẫn xuất hiện lần thứ năm, thứ sáu... Trần Mặc cũng có nói chuyện này với Lâm Tâm Tư mấy lần, cô nói: "Sao lại có loại trà xanh lòng dạ ác độc ngang nhiên cướp bạn trai người khác như vậy? Chẳng phải cực kỳ đáng ghét sao? "
Trần Mặc dừng một chút rồi nói không đến vậy chứ, cũng đáng yêu. Lâm Tâm Tư đáp lại vậy anh tự mà xử lý! À, dạo này em thích một kiểu túi mới rất đẹp. Trần Mặc cười nói: "Vậy anh sẽ mua cho em".
Lâm Tâm Tư luôn cho rằng phương thức khinh thường tốt nhất là bơ đi. Khi yêu, cô ấy thích không đấu mà vẫn thắng hơn.
Lần thứ bảy, Trần Mặc đến công ty với cặp mắt gấu trúc thâm xì, đồng nghiệp tối qua tăng ca à? Trần Mặc ngáp dài nói cãi nhau, dỗ bạn gái. Rồi sau đó đặt laptop xuống bàn bắt đầu làm việc, mắt dán chặt vào màn hình, mười ngón tay lướt nhanh trên bàn phím. Theo thói quen nhấc cốc lên uống một ngụm nước - nóng, đặc, thơm, nhàn nhạt vị ngọt, anh giật mình nhìn vào trong cốc, là cháo yến mạch hạnh nhân và mè còn nóng.
" À. Molly đã pha cho cậu đấy. " Đồng nghiệp mỉm cười với vẻ mặt ranh mãnh, nói: "Cô bé còn giúp cậu lau bàn nữa đấy. Cô bé nói cậu bị đau dạ dày, phải ăn sáng đầy đủ."
Lập tức cảm thấy khó chịu.
Trong cuộc họp quý, Molly tình cờ ngồi cạnh anh, anh cố ý vô tâm cúi đầu nghịch điện thoại để tránh phải nói chuyện, Molly đưa tay qua nghịch ngợm lấy máy tính của anh, anh bất ngờ định ngăn lại thì thấy cô linh hoạt tạo một tệp txt rồi nhập từng dòng code, nhìn có vẻ hơi loạng choạng, thậm chí còn không có logic - rõ ràng là chỉ học thuộc trên mạng, anh thấy cô vụng về nhấp vào "Save", sau đó sửa đổi hậu tố tài liệu và nhấp vào "Run" -
Không chạy được.
Cô dùng ánh mắt xin giúp nhìn anh. Trần Mặc miễn cưỡng nhận máy tính, rồi giúp cô sửa một số lỗi rõ ràng trong mã, rồi chạy lại - trên màn hình xuất hiện một hình gấu nhảy múa đơn giản, bên cạnh một trái tim phóng to rồi thu nhỏ, phóng to và thu nhỏ, giống như một trái tim đang đập.
"Trần Mặc, anh có thích không?"
Cô nhỏ giọng hỏi bên tai anh, "Em phải mất rất lâu mới học được đấy."- Cô nàng chu môi oán giận.
Anh kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, cúi đầu nhìn cô, hỏi: "Sao phải tốn thời gian học?" "
"Vì em muốn dỗ anh vui đó."
Những con gấu và trái tim trên màn hình tiếp tục nhấp nháy, nhưng anh không trả lời. Đưa tay ra gấp màn hình máy tính xuống.
Lần thứ tám, anh vẫn đem bữa sáng bỏ đi. Vì thế, cả ngày tâm trạng đều không tốt, Lâm Tâm Tư tới tìm anh nói chuyện, nhưng anh lại thờ ơ, được như ý nguyện, hai người lại cãi nhau.
Lần thứ chín gặp lại ở căng tin, hai người đang ngồi cùng nhau, anh hỏi Molly, tại sao phải ăn sáng? Molly đột nhiên buồn bã nói rằng cô đã chú ý đến anh từ rất sớm vì đôi mắt và lông mày của Trần Mặc giống với anh trai cô, một lần khi cô giao tài liệu đi ngang qua bàn làm việc của anh, thấy anh nằm trên bàn, lông mày nhíu chặt, liền nghĩ có phải là anh bị đau dạ dày. Trần Mặc phản bác không phải, lúc đó chắc chắn là vì anh buồn ngủ, dạ dày của anh rất ổn.
Molly vô cùng đáng thương nhìn anh nói: Nhưng anh trai em, anh ấy bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối...
Không cẩn thận vô tình đâm phải vết thương của cô, Trần Mặc trầm mặc suy tư.
Sau khi khắc phục sự cố của dự án, các phòng ban tụ tập liên hoan, kết thúc mọi người rủ Trần Mặc đi Karaoke, một người trong số đó trêu chọc: "Không phải dạo này đang giận dỗi bạn gái sao? Việc xong rồi, bạn trai ngoan giờ không phải nên đi dỗ bạn gái à?" Mọi người nhìn anh cười lớn, biết anh là thê nô, nhưng anh không khỏi liếc nhìn Molly với đôi mắt mở to ở trong góc đang nhìn sang, suy nghĩ vài giây rồi nói: "Đi, đi hát thôi."
Molly hát rất hay, bài "Monsters" cô hát khiến xung quanh gào hét liên tục. Anh không nhịn được, quay video đăng lên bảng feed. Đăng một lúc mới phát hiện, Lâm Tâm Tư cũng mới đăng ảnh trong bar 5 phút trước. Phản ứng đầu tiên của anh là cảm thấy chột dạ.
Sau đó lại thấy cứ kệ vậy, quên đi, dù sao cũng luôn cãi vã. Thật sự mệt mỏi.
Anh nhắm mắt tựa lưng vào ghế sô pha, một lúc sau, một đám người bốc khói di chuyển tới, thậm chí không cần phải mở mắt cũng biết đó là ai.
"Trần Mặc, em hát hay sao?" Vẫn là giọng nói mềm mại như mật.
"Ừ."
"Trần Mặc, ngày mai anh muốn ăn gì, em sẽ nấu cho?"
"Gì cũng được."
"Anh sẽ bỏ đi à? Nếu anh còn vứt đi thì em sẽ không làm nữa đâu, sau này sẽ không bao giờ làm nữa."
Anh mở mắt, ngồi thẳng dậy, nhìn cô do dự vài giây - thực ra không hề do dự, anh chỉ muốn kéo dài thời gian để tỏ ra thận trọng, cuối cùng nói: "Tôi sẽ không vứt nó đi, kể từ bây giờ tôi sẽ ăn bất cứ thứ gì em nấu."
Yêu một người quá mệt mỏi, Trần Mặc nghĩ, anh cũng muốn thử cảm giác được yêu.
Ánh đèn ái muội mơ hồ của KTV phản chiếu khuôn mặt Molly trong mắt anh, chiếu lên trái tim anh, cuối cùng thay thế một hình bóng khác.
"Really, dã man, vậy là chính thức công khai tình yêu mới chỉ sau có hai tuần chia tay? Này tức là đã gian díu mập mờ từ lâu giờ khó dằn lòng nổi mà!"
Giọng điệu Đường Ảnh vô cùng mỉa mai, chỉ vào ảnh Molly trên bảng feed của Trần Mặc bắt đầu hết sức xấu tính mà miêu tả, mặt to dữ! Tay cũng quá thô mà! Ê, nhưng mà nói thật thì, kỹ năng chụp ảnh của cô ấy cũng không tốt lắm, tóc thì xoăn tít, không sửa chỗ cần sửa gì, đầu to vai lại thô, toàn thân cứ như là khỉ đột quấn trên người Trần Mặc...
Lâm Tâm Tư không nói gì, đây chính là đả kích lớn.
Mặc dù Đường Ảnh đã dành toàn lực hạ thấp ngoại hình Molly, cũng không khiến Lâm Tâm Tư cảm thấy thoải mái hơn - bạn có hy vọng bé ba cướp người đàn ông của bạn xấu hơn bạn không? Hay đẹp hơn bạn?
Hai đáp án trên đều đau cả. Lâm Tâm Tư nghĩ, chỉ mong hai kẻ kia đi tìm chết bị nổ tung tại chỗ!
Từ không tin đến chấp nhận, cuối cùng là căm ghét cặp đôi đểu trá kia. Cô chưa hề kể cho Đường Ảnh biết, vào lúc cô giận đến lý trí, hơn nửa đêm gửi chuỗi tin nhắn dài chỉ trích Trần Mặc vô tình bất nghĩa.
Vậy nhưng, đối phương reply bằng sự im lặng. Thậm chí còn không muốn tiếp chuyện.
Cơn giận lóe ra như pháo hoa rơi vào Thái Bình Dương, sự im lặng của bạn trai cũ khiến cô nhận ra mình giống như một gã hề - "giả chết" kỹ năng mà trời sinh đàn ông vốn đã giỏi.
Cô chợt nhận ra khi uống rượu một mình vào ban đêm: "Vậy là số lần cãi vã giữa con người với nhau cũng có hạn giống tuổi thọ sao? Khi đến hạn, người này sẽ hoàn toàn rời bỏ cuộc sống của bạn, thậm chí còn không kịp nói với nhau lời từ biệt... "
Cảm xúc trầm uất này kéo dài khoảng vài tuần. Mỹ nữ tiều tụy đi rất nhiều.
Đường Ảnh khuyên cô, có muốn ra ngoài đi dạo, chạy bộ như trước và bắt đầu cuộc sống mới không?
Lâm Tâm Tư môi nhợt nhạt nói vô dụng, tớ đã hoàn toàn thất vọng với tình yêu.
Đường Ảnh hù dọa cô, nhưng mà dạo này cậu ở nhà nhiều quá, béo lên rồi đấy! Sẽ xấu đấy!
Lâm Tâm Tư tựa lưng vào ghế sô pha, nói đẹp thì có ích gì? Dù có xinh đẹp đến đâu thì không phải cũng không bị đá sao?
Đường Ảnh an ủi cô nàng, trên đời có rất nhiều đàn ông, Trần Mặc cũng chẳng phải duy nhất!
Lâm Tâm Tư nói cũng như thế mà thôi, Trần Mặc thành thật như thế không phải cũng vẫn bắt cá hai tay à, vẫn bị hồ ly tinh quyến rũ đấy, quạ nào mà chả đen.
Đường Ảnh không biết nên nói gì.
Lâm Tâm Tư ngày nào cũng nằm trên giường hoặc sô pha xem phim Hàn, nhưng chỉ chọn loại bi kịch, sầu thảm, nam nữ chính cuồng yêu, cô nàng cũng lúc khóc sướt mướt lúc cười như được mùa, vô cùng nhập tâm đến độ mất hình tượng mỹ nhân.
Có lần, xem đến đoạn kết tan nát phim Hàn, nữ chính chết vì bệnh nan y, nam chính tự tử tuẫn tình, Đường Ảnh vừa tan làm về đến nhà. mệt mỏi xách máy tính, mở cửa ra thì thấy cô bạn bù xù đang ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh là nhạc phim bi lụy vang lên, đôi mắt mở to, đầu tóc rối bù, quay đầu lại ngơ ngác nhìn người mới tan sở, mở miệng nói mê man.
"Đường Ảnh, tớ nhận ra... Tớ thật sự nhận ra... Tình yêu ngọt ngào sẽ không bao giờ thuộc về tớ..." Người đang sụt sịt hít nước mũi nói tiếp, "Tớ, tớ chính là loại nữ phản diện làm khùng làm điên, ác độc, không hiểu chuyện, không hiền lành tốt tính chỉ biết hành hạ đàn ông... Ông trời sẽ trừng phạt tớ đúng không? Tớ cảm thấy mình sẽ không bao giờ có được hạnh phúc..."
Tiếng nói từ từ nhỏ dần. Đường Ảnh cảm thấy mình nên an ủi, nhưng đồng thời lại nghĩ nên để cho cô bạn tự tiêu hóa cảm xúc.
Đương lúc cô đang do dự không biết nên làm thế nào thì "ting" âm báo tin nhắn WeChat của Lâm Tâm Tư vang lên.
Rồi thấy cô bạn xinh đẹp tiều tụy nức nở mở điện thoại lên, rồi lại dừ người ngốc ra đấy, nhanh chóng dùng một tay lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt, ngừng nức nở, mở to mắt nhìn chằm chằm vào màn hình như bất động.
"Trần Mặc? Anh ta đang tìm cậu sao?" Đường Ảnh tò mò hỏi: "Hợp lại..?"
"..."Lâm Tâm Tư lắc đầu vuốt lại tóc, cô mới khóc, hai mắt sưng lên giống như trái hạch đào xinh đẹp, đưa điện thoại cho Đường Ảnh, giọng khàn khàn mở miệng:"Là... ông chú đại gia sống ở Palm River tớ gặp khi chạy bộ ý. Anh ta... anh ta hỏi tớ có thời gian rảnh không.... mời tớ đi ăn."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT