Dịch: Y Na

Trần Lệ Phương trừng mắt nhìn hai đứa con trai: “Ăn gà không cần tiền, không cần phiếu à, dầu kia dùng được cả tháng, phiếu mua một con gà giữ lại mua mỡ rán tóp mỡ là xong bữa, mua thịt heo về chế thành mỡ heo còn ăn được mười ngày nửa tháng kia.


“Được rồi được rồi, bọn con biết rồi, mẹ đừng cằn nhằn nữa.

” Trương Kiến Lâm rửa tay xong nói với Giang Minh Ngạn trong phòng khách: “Hôm nay trùng hợp quá, em gái tôi nấu canh gà.


“Vậy tôi có lộc ăn rồi.

” Giang Minh Ngạn lịch sự cười cười, ánh mắt khẽ đảo qua Trương Huệ.

Hôm nay đám người Trương Kiến Lâm đi mua than tổ ong thì gặp Giang Minh Ngạn, Trương Kiến Lâm nhiệt tình mời Giang Minh Ngạn đến nhà làm khách.

Trương Huệ bình tĩnh lại, rót một ly nước sôi để nguội cho Giang Minh Ngạn, thời gian quá gấp, không kịp pha trà.

Trương Kiến Lâm bệ vệ ngồi xuống bên cạnh Giang Minh Ngạn, giống như một ông già nói: “Cho anh một ly nữa.


“Muốn uống thì tự rót.


Trương Kiến Lâm nháy mắt với Trương Huệ: “Anh cho em cái gì kia, em còn không biết cảm ơn anh.


Người này không đẹp trai bằng thằng chó Chu Chấn kia.

Trương Huệ còn chưa kịp nói gì, Trần Lệ Phương đã đi ra, đẩy Trương Huệ một cái: “Muộn rồi, đi nấu cơm nhanh lên.


Sau đó bà quay đầu cười tươi như hoa với Giang Minh Ngạn: “Vừa rồi mải mắng chúng nó chưa kịp hỏi thăm, đồng chí Giang là người ở đâu.


Giang Minh Ngạn thẳng lưng, làm ra tư thế lắng nghe: “Xin chào dì Trần, cháu là người Bắc Kinh, làm việc ở nhà máy cơ khí thủ đô, khoảng thời gian trước được điều tạm đến xưởng máy móc huyện chúng ta, tình cờ quen biết Kiến Lâm ạ.


“Kỹ thuật viên Giang là kỹ thuật viên toàn diện giỏi nhất trong xưởng chúng con, tất cả mọi người đều đang học hỏi từ anh ấy.

” Gần đây Trương Kiến Lâm cũng theo học Giang Minh Ngạn, vô cùng ngưỡng mộ anh.

“Ôi, chuyên gia Giang tuổi còn trẻ mà có triển vọng như vậy, đúng là hiếm thấy.


Giang Minh Ngạn khách khí nói: “Dì gọi cháu Tiểu Giang là được ạ.


Trần Lệ Phương có chút tiếc nuối, người thanh niên này tướng mạo tốt, xuất thân tốt, nhưng lại hơi xa.

Khoảng cách quá xa, nếu sau này con gái bà lấy anh, bà sẽ không tiện đến thăm con gái.

Lấy vợ lấy chồng cho con cái đều là chuyện phiền lòng, than vãn không lấy được người tốt, lấy được rồi lại cảm thấy xa hoặc không với tới, luôn có điều gì đó không thể hài lòng.

Trần Lệ Phương không còn hứng thú nhìn con rể nữa, coi Giang Minh Ngạn như bạn của con trai mình, nhiệt tình mời anh uống nước, lát nữa sẽ được ăn cơm.

Trương Cao Nghĩa rửa tay bước ra, ngồi xuống trò chuyện cùng Giang Minh Ngạn.

Giang Minh Ngạn ăn mặc lịch sự, trông càng đẹp trai hơn, lại đến từ Bắc Kinh, nhưng không hề kiêu ngạo, trò chuyện với Trương Cao Nghĩa khá ăn ý.

Hai người nói đến chuyện máy kéo xưởng máy móc huyện Vân Đình sản xuất năm ngoái không dễ sử dụng, nghe người ở xưởng nói là do thép kém.

Nghe vậy, Trương Kiến Lâm không nhịn được tham gia.

Rõ ràng là kỹ thuật của bọn họ không tốt, làm ra động cơ khó dùng, sao có thể nói là do thép xưởng thép bọn họ sản xuất không tốt chứ?
Theo Trương Cao Nghĩa, máy kéo chỉ có một chút hàm lượng kỹ thuật trong động cơ, còn chế tạo phần thân phía sau máy kéo có kỹ thuật gì khó?
Huyện Vân Đình nằm ở vùng nội địa phía Tây Nam, xưởng máy móc huyện Vân Đình được thành lập vì gần đó có một xưởng sản xuất quặng sắt, xưởng thép được xây dựng dựa trên xưởng quặng sắt, có xưởng thép tự nhiên cũng sẽ có xưởng xe đạp, xưởng máy móc.

Do hạn chế về mặt địa lý, nhìn chung việc vận chuyển các sản phẩm do xưởng thép, xưởng xe đạp và xưởng máy móc ở huyện Vân Đình sản xuất rất khó khăn, phần lớp cung cấp cho tỉnh lị và địa phương xung quanh.

Đây là thời đại kinh tế kế hoạch, vì vụ công nông nghiệp xung quanh nên nguyên liệu và sản phẩm đều được xác định tốt, xưởng máy móc huyện Vân Đỉnh chủ yếu sản xuất máy móc nông nghiệp và một số sản phẩm phụ trợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play