Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lưu Lệ Na mỉm cười quan sát cô ta một lát, nói: "Cô ấy? Đừng lo, cô không nghe cô ấy nói sao? Cô ấy ở cùng một đại viện với Hàn Đông Nguyên và Liêu Thịnh, bố cô ấy là đồng đội của bố Hàn Đông Nguyên, bà nội anh ta còn coi Trình Ninh như cháu gái ruột.

Chờ đến lúc cô gặp Hàn Đông Nguyên sẽ biết, ai dám có ý nghĩ xấu với cô ấy chứ?"
Triệu Chi sửng sốt: "Tại sao? Hàn Đông Nguyên này hung thần ác sát đến mức người ở đây cũng sợ anh ta cơ á?"
Lưu Lệ Na kinh ngạc, sau đó cười nói: "Cô nói gần đúng đấy, nhưng không phải người ở đây sợ anh ta, cô không để ý anh ta họ Hàn sao? Trình Ninh chỉ dính một ít quan hệ với Hàn Đông Nguyên mà người trong thôn đã thân thiết với cô ấy như vậy rồi, đối với chúng ta thì kém xa, đúng không? Hàn Đông Nguyên đã nói thẳng là quê anh ta ở đây, thời điểm bố anh ta ra chiến trường kháng chiến rất được người dân trong thôn tôn kính...!Đúng rồi, chẳng phải cô vừa nói tuyển công nhân còn có cơ hội được đề cử lên đại học sao? Cô nghĩ đi, nếu có cơ hội như vậy chắc chắn đại đội phải ưu tiên người mình trước, đừng nói là đề cử lên đại học, cho dù có thành lập một trường tiểu học trong đại đội thì chỉ tiêu giáo viên chắc chắn sẽ ưu tiên người mình trước."
Song, cô ấy lại lắc đầu cười nói: "Nói vậy có vẻ không công bằng lắm, chắc Hàn Đông Nguyên không để ý cái này đâu."
Anh sống ở đây cũng rất sôi nổi.
Triệu Chi không nói gì nữa.

"Thành lập trường tiểu học?"
Triệu Chi kinh ngạc.
Lưu Lệ Na cười nói: "Đã có người kiến nghị việc này...!Ở chỗ chúng ta không có trường tiểu học, trẻ con trong đại đội muốn đi học phải đi công xã hoặc sang đại đội bên cạnh.

Nhưng dạo này thời gian đi từ đại đội đến trưởng tiểu học phải mất ba bốn tiếng, cả đi cả về đã bảy tám tiếng.

Ngày thường cũng đã khó khăn rồi, chưa kể những ngày mưa gió hoặc tuyết lớn ngập núi như bây giờ, quả thật không thể nào đi được.

Bí thư và đại đội trưởng là người biết nghĩ cho dân, mà chẳng phải trong thôn đang có nhiều thanh niên trí thức sao? Chẳng qua muốn xin công xã tự thành lập trường tiểu học cũng không dễ đâu."
Nói đến đây, cô ấy chỉ lắc lắc đầu, không nói tiếp nữa.

Cô ta nắm ngón tay bị thương, không biết đang nghĩ gì.
***
Tuyết lớn bao phủ toàn bộ ngọn núi.
Hàn Đông Nguyên đi lên thị trấn làm việc, vì tuyết lớn nên bị chặn lại ở công xã.
Bí thư Từ trong công xã nhiệt tình giữ anh ở lại hai ngày nhưng Hàn Đông Nguyên không nhiệt tình lắm.

Đợi tuyết vừa ngừng lại anh liền từ chối lời mời ở lại của người trong công xã mà một mình đi trên đường tuyết về thôn.
Đi từ sáng sớm đến tận tối mịt mới về đến nơi.
Tổng cộng đi mười mấy tiếng đường núi.
Bởi vì vẫn luôn bước đi không ngừng nghỉ, mặt mũi bị gió núi thổi đến mất cảm giác nhưng trên người lại không cảm thấy lạnh.
Thậm chí còn đổ mồ hôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play