Nam Thái Gia biết mình cũng có phần không đúng, cho nên đã lảng sang chuyện khác:
“Vậy có nhảy hay không?”
“Nhảy thì nhảy, tôi sợ gì!”
Thế là sau đó, Nam Thái Gia đã dạy cô nhảy. Trước bàn dân thiên hạ, trước những vị khách đặc biệt của Proud… Nam Thái Gia đã công khai cùng nhảy với một người phụ nữ khác không phải là Thanh Hàn Nữ.
Điều đó khiến cho mọi người rất bất ngờ.
Khi Cố Mặc ngồi lại chỗ của mình, quả nhiên một số quý ông quý bà thích hóng chuyện đã đi về phía anh.
“Cô gái đó thực sự là thích những thứ này hay là bị Nam gia ép vậy?”
Một người hỏi, bốn năm đôi mắt dõi theo nụ cười của Thiều Vân San. Trông cô lúc học nhảy với Nam Thái Gia có chút buồn cười.
Cố Mặc cũng nhìn theo hai người kia, sau cùng đã đáp rất ngắn gọn:
“Cô ấy bảo cô ấy yêu những thứ này.”
Ngừng một chút, anh lại nói thêm:
“Mọi người đừng phán xét cô ấy nữa, ai cũng có những sở thích riêng mà.”
Mấy người đó gật gù rời đi, người nọ truyền tai người kia. Ngoại trừ những người đã ghét không muốn hiểu, đa phần mọi người cũng không quá ác cảm với việc một người từng tới câu lạc bộ thoát y bây giờ lại xuất hiện ở nơi này.
Một người có quyền cho mình có nhiều sở thích khác nhau, chỉ cần sắp xếp những sở thích đó phù hợp và không ảnh hưởng đến giá trị của những người xung quanh. Vậy là được rồi.
“Đủ rồi đủ rồi, Nam gia… anh đừng kéo tôi nhảy nữa, tôi không theo kịp… Anh nhảy cho tôi xem đi…”
Thiều Vân San bị Nam Thái Gia hành hạ đến mức đỏ bừng hai má. Hai tay anh nắm lấy tay cô, nhún qua nhún lại. Dường như mỗi một bước nhảy đều bị anh nhồi vào đầu rằng ‘này thì nhảy với trai này, còn muốn nhảy nữa không?’ tránh không được khiến cô buồn cười đến mức đau bụng. Cuối cùng đành bất lực kêu lên… xấu hổ chết đi được.
Xung quanh, mọi người bị hứng thú bởi Nam Thái Gia cho nên rất nhiều người đã dừng lại quan sát hai người. Nam Thái Gia cũng nhận ra điều đó cho nên thôi không hành Thiều Vân San nữa. Anh nắm tay cô, kéo cô cùng đi lên tầng hai.
Động tĩnh của hai người tuy không quá lớn nhưng đủ thu hút ông Lâm và Ngô Thanh Hà. Sắc mặt hai người họ khi nhìn thấy Thiều Vân San và Nam Thái Gia thân thiết đã thốn vô cùng.
“Không ngờ Nam gia thực sự đã qua lại với cô ta.”
Ông Lâm vừa dứt lời, phía trên sân khấu, âm nhạc đúng lúc dừng lại. Quản lý của Proud bước lên sân khấu, bấy giờ mọi người mới để ý màn hình lớn phía sau từ lúc nào đã xóa đi hình ảnh của ông Lâm và Ngô Thanh Hà. Khi mọi người còn chưa hiểu chuyện gì, trên đó một lần nữa hiển thị lên hình ảnh… nhưng là hình ảnh xinh đẹp của Thiều Vân San.
Quản lý dõng dạc tuyên bố:
“Xin trân thành cảm ơn mọi người đã tới Proud, cùng Proud đồng hành và gắn bó từ những ngày đầu tiên cho tới ngày hôm nay. Xin chúc ông Lâm và cô Ngô có cái kết viên mãn. Hôm nay, ông chủ và phu nhân của chúng tôi vừa hay có mặt tại nơi này… đây cũng là ngày vui của ông bà chủ, cho nên ông chủ của chúng tôi quyết định sẽ tài trợ toàn bộ hóa đơn của khách hàng bao gồm cả hóa đơn mời các anh chị trong ban nhạc. Cảm ơn mọi người, hy vọng mọi người sẽ gửi lời chúc tới ông bà chủ của chúng tôi. Chúc mọi người vui vẻ và hãy ở lại đến tối để thưởng thức các chương trình thú vị hơn.”
Dứt lời, kết hợp với âm thanh nhẹ nhàng, trên màn hình đã chạy những hình ảnh xinh đẹp của Thiều Vân San, hình ảnh cuối cùng là hình ảnh cô và Nam Thái Gia chụp với nhau ở Casino Riviera.
Thiều Vân San và anh đứng trên tầng hai nhìn xuống, có không ít những người bên dưới cầm ly rượu hướng về phía hai người ở bên trên chúc mừng. Thiều Vân San mỉm cười lịch thiệp, lại âm thầm nói với Nam Thái Gia:
“Có cái ảnh thôi mà anh dùng đi dùng lại mãi thế?”
Nam Thái Gia đang quan sát ông Lâm và Ngô Thanh Hà đứng ở phía dưới, tùy tiện đáp:
“Vậy đi chụp ảnh cưới để có ảnh khác đổi sang nhé!”
“Dở hơi.”
Thiều Vân San không thèm nói thêm.
Hành động công khai trắng trợn cùng với việc ‘cướp hóa đơn’ thanh toán của Nam Thái Gia tưởng chừng bị thiệt mà không hề thiệt. Nó không khác gì cú tát vả thẳng vào mặt ông Lâm người tự cho mình là ở tầng lớp trên người khác.
Người giàu như ông ta không cảm kích vì được thanh toán hộ, mà chỉ cảm thấy bị sỉ nhục, bị xem thường vào chính ngày quan trọng của mình và bạn gái. Động thái đó cũng đánh vào lòng một số người đã cười nhạo Thiều Vân San trước đó… Họ lên tiếng đuổi Thiều Vân San, khác nào lên tiếng đuổi cô rời khỏi nhà của mình. Tự họ cảm thấy nhột, có khi Nam Thái Gia đang muốn nói: Còn chút mặt mũi thì đừng đến nữa, Proud không chứa chấp những người thiển cận như họ.
Sắc mặt Ngô Thanh Hà méo mó vô cùng, lúc bấy giờ cũng không giả bộ được nữa. Cô tả lập tức ngả vào lòng ông Lâm, nức nở làm nũng:
“Anh, không ngờ cô ấy lại dùng cách này để sỉ nhục em. Trước kia cô ấy luôn cậy mình là tiểu thư của Thiều gia để bắt nạt em và chị Tịch… hức hức…”
Ông Lâm ôm Ngô Thanh Hà an ủi, dù ngồi khá xa chỗ Nam Thái Gia nhưng ông ta vẫn cảm thấy bị ánh mắt sắc như dao găm của Nam Thái Gia chiếu tới. Sắc mặt ông ta cũng khó coi không kém.
“Chúng ta về trước.”
Dứt lời, ông Lâm đã kéo Ngô Thanh Hà đứng lên, ra về.
Cố Mặc cùng một đám người ngoài cuộc nhìn theo bóng dáng hai người họ ra về, ý cười có chút suy tư. Người thông thái là nhìn ra Nam Thái Gia muốn ra mặt bảo vệ Thiều Vân San… muốn trách thì trách đôi của ông Lâm đó nóng nảy. Đến đây nghe nhạc là được rồi, lại còn muốn thay mặt chủ nhà người ta ‘dọn dẹp’, có ai như họ… lại đi ‘dọn dẹp’ đúng ‘chủ nhà’ không?
“Lần này nghe vẻ Nam gia thực sự nghiêm túc với cô Thiều đó nhỉ? Tin đồn từ nước ngoài về nước cũng chưa dứt, giờ lại ra mặt bảo vệ người ta nữa?”
“Nhưng mà cô ấy cũng đang có tin đồn với vài người khác đấy!”
Người vừa nói như thể sực nhớ ra những chuyện ồn ào khác của Thiều Vân San, thở dài:
“Người trẻ bây giờ hay thật, yêu đương không nghiêm túc chút nào, cứ xoay người già chúng ta như chong chóng… Nhìn Nam gia mà xem, dù biết rõ cô ấy là người như thế nhưng cũng có bỏ được đâu?”
Cố Mặc đứng gần đó nghe lén được cũng bị bọn họ kéo vào cuộc:
“Mặc, em nghe cho rõ mà cũng nhìn cho kỹ đi… Người như Nam gia còn bị lứa trẻ nó xoay mòng mòng, em phải chú ý đấy… không là lấy phải người như cô Thiều kia về, cô ta ngồi lên đầu lên cổ em.”
Cố Mặc nghe vậy thì bật cười, anh nhìn về phía Thiều Vân San đang đứng cùng Nam Thái Gia, trông qua qua thì thấy hai người ấy có vẻ rất tình tứ nhưng thực sự thế nào đâu ai biết được?
Sau khi suy nghĩ, Cố Mặc miệng khẽ nói:
“Em thấy thú vị mà!”
Mấy người lớn tuổi hơn Cố Mặc nhìn anh với ánh mắt ‘đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời’. Bình thường họ không nhiều lời, nhưng đối với Cố Mặc một người đàn ông trông hiền mà lành như anh cũng không ngại ‘khuyên bảo’ thêm mấy câu, rằng thì là: Cưới về khổ lắm, không như em nghĩ đâu!!!
…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT