Viện Viện vội vàng đi tìm đá chườm mát cho cô. Khi Thiều Vân San cảm thấy đã đủ hiệu ứng mình muốn, mới tỏ ra tủi thân nói:

“Lạc Liên Chi cô ta vừa mới xông tới đánh con ngay tại sảnh bệnh viện ý! Ở dưới đó có biết bao nhiêu người, con gái của ba, tiểu thư nhà họ Thiều bị người ta đánh đến mức mặt mũi cắm vào tường ấy… Như vậy con còn mặt mũi nào nhìn người đời nữa? Con đau thì ít mà con thấy nhục nhã thì nhiều, dù đã đánh trả cô ta nhưng bộ dạng xấu xí của con cũng bị người ta trông thấy hết rồi, huhu!!!”

Cô cố ý nói quá lên như thế, cũng muốn làm nũng một chút.

Nghe nhắc tới nhà họ Lạc, sắc mặt Thiều Khước sưng sỉa lên. Ông với người nhấn chuông thông báo gọi bác sĩ tới. Người bác sĩ là bạn thân của ông vừa xuất viện, ông đã hùng hổ cầm lấy đĩa hoa quả bên cạnh ném về phía người bạn thân kia. Bác sĩ kiêm giám đốc bệnh viện muốn đỡ cũng không kịp vì quá bất ngờ. Đĩa hoa quả còn sót lại mấy miếng đã đáp thẳng vào người ông, tiếp theo đó chính là âm thanh đĩa sứ rơi vỡ tan tành dưới đất.

“Lão già chết tiệt, ông xem cháu nhà ông đã đánh con gái của tôi thế nào đây? Nhà họ Lạc của ông muốn trở mặt với nhà họ Thiều tôi đấy phải không hả?”

Lạc Kiều Quốc nhăn nhó mặt mày hỏi lại:

“Cháu nào?”

Ông ấy quay sang Thiều Vân San mắt đẫm lệ trên ghế, mặt cô sưng phù cho thấy không nói dối. Nhưng kỳ thực họ Lạc nhà ông có rất nhiều cháu, ông không biết là đứa cháu nào.

“Vân San, là ai đánh cháu?”

Thiều Vân San ngàn vạn lần không ngờ tới bạn thân của ba lại chính là người nhà Lạc Liên Chi. Bảo sao cô ta to gan lớn mật dám tới đây đánh cô như thế. Nhưng diễn đến đây rồi, cô cũng không thể chùn lại được nên đành ấm ức nói:

“Là Liên Chi ạ.”

Thiều Khước giọng oang oang:

“Đấy ông thấy chưa, tôi nói đùa ông sao?”

Lạc Kiều Quốc vội vàng thay mặt Lạc Liên Chi xin lỗi Thiều Vân San bởi ông biết cô cháu kia của mình quả thật tính tình không được tốt, tuy nhiên cháu của mình so với Thiều Vân San làm sao địch lại nổi sự ngang tàng?

Nghĩ thì nghĩ vậy, ông vẫn đi tới chỗ Thiều Khước:

“Thôi nào, nó là con gái của chú út nhà tôi. Để tôi bảo chú út chỉnh đốn nó là được. Ông giận thì giận nó chứ giận gì tôi, dù sao tôi cũng chỉ là bác trai của con bé Liên Chi chứ có phải cha ruột của nó đâu.”

Được bạn thân vuốt mông như vậy, Thiều Khước mới xuôi phần nào. Ông hằn học nói:

“Dặn chú út nhà ông cẩn thận, nếu không đừng trách Thiều Khước tôi không nể mặt quan hệ của hai gia đình chúng ta.”

“Biết rồi, biết rồi.”

Thế này cũng coi như là cho Thiều Vân San chút mặt mũi. Thiều Vân San thật lòng không muốn làm quá lên, thôi thì đành cho qua. Nhưng cô lỡ nói với Nam Thái Gia, không biết anh có làm gì Lạc Liên Chi không thì cô không biết.

Cô không dám chắc chắn Nam Thái Gia sẽ vì cô mà trở mặt với người phụ nữ yêu anh thật lòng như thế. Trong nguyên tác, mãi về sau Lạc Liên Chi và Thanh Hàn Nữ trở mặt, anh mới đứng về phía Nữ Nữ mà đẩy Lạc Liên Chi ra xa. Nhưng Lạc Liên Chi tỉnh táo hơn Thiều Vân San nguyên tác rất nhiều, cô ta giác ngộ về tình yêu của Nam Thái Gia không dành cho mình nên chủ động từ bỏ bằng cách sang nước ngoài, đau lòng quên đi Nam Thái Gia.



Sức khỏe không có vấn đề gì nữa, Thiều Khước được cho xuất viện sau vài hôm nằm ỳ lại trong bệnh viện. Mấy hôm nay, Nam Thái Gia thi thoảng sẽ ghé qua ‘thăm’ ông.

Thiều Vân San không ở bệnh viện từ sáng đến tối nên không biết. Cứ mỗi lần cô về nhà là gặp anh vừa hay tới, hoặc lúc từ nhà tới thì gặp anh vừa hay về. Vài ba lần như vậy cô đã đoán do Nam Thái Gia cố ý tránh mặt mình. Không biết anh âm mưu gì mà gặp riêng ba cô nhiều thế. Cô thử hỏi Khước Đại Gia nhưng ông không nói, tính ra thái độ của ông khi cô nhắc tới Nam Thái Gia đã đỡ gay gắt hơn rất nhiều.

Lúc về tới nhà, nhìn thấy quần áo và mấy món đồ Thiều Vân San mua cho ông, tròng mắt cha già lúc ấy hơi ửng đỏ. Ngoài mặt ông ra vẻ không cần mà nói:

“Toàn mấy đồ lố lăng không hợp với tuổi của ta.”

Nhưng lại âm thầm cất trong một góc tủ, bảo quản cẩn thận. Có lẽ từ lúc sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên con gái chủ động đối tốt với ông mà không có bất cứ mục đích gì khác. Cô dần dần trưởng thành hơn, biết lo nghĩ hơn khiến ông rất xúc động.

Thiều Vân San nguyên tác là một nhân vật không đem tới giá trị nhân văn, tuy nhiên cô ấy lại có người cha yêu thương hết mực, chỉ là cách yêu thương của ông rất đặc biệt khiến cô ấy hiểu nhầm ông bảo thủ, ích kỷ. Cộng với việc đầu óc khi đó chỉ nghĩ tới mỗi Hàng Thương Lan nên chẳng bao giờ cô ấy quan tâm tới ông.

Nay đây, Phí Tiểu Uyển cũng muốn giúp người con gái ấy thể hiện tình cảm với cha già. Nói đi cũng phải nói lại, từ nhỏ cô chỉ sống với mẹ cho nên khi có được người cha quan tâm lo lắng cho mình, cô cũng biết trân trọng coi ông và Thiều Phong Vân như gia đình ruột thịt của mình.



Thời gian cứ đằng đẵng trôi qua, hơn một tháng khổ sở tránh mặt bạn trai cũ. Cô bỗng nghe tin Hàng Trình Vũ bị Hàng Thương Lan cưỡng ép du học, nghe xong tin tức này cô cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Hướng đi vẫn giống như trong nguyên tác, chỉ là thời gian sớm hơn và bằng cách thức thô bạo hơn.

Thiều Vân San cứ tưởng rằng sau khi Hàng Trình Vũ rời đi, cô sẽ tiếp tục quay về tập trung vào con trai và con gái ruột của mình nhiều hơn. Nhưng ai ngờ, không có Hàng Trình Vũ thì Nam Thái Gia lại thế chỗ của cậu ấy.

Một ngày tên Nam Thái Gia kia gọi điện ít nhất hai cuộc, nhắn ít nhất năm tin, đều như vắt chanh. Ngày nào không nhắn thì chắc chắn là có vấn đề.

Vấn đề chính là cô bực nên cô chặn anh ta!

Tên này càng ngày càng to gan, anh không sợ bị cha cô ghét bỏ còn mò tới tận Thiều gia chủ động đề nghị hợp tác với Khước Đại Gia. Mà Khước Đại Gia như gặp phải sao chổi, bình thường thì oang oang nói ghét Nam Thái Gia là thế, nhưng cứ hễ gặp anh là lại ‘cậu Nam này, cậu Nam nọ’. Trông giả tạo không chịu được.

Nam Thái Gia cũng nghĩ như cô, anh bị buồn cười mà phải cố nhịn để ra vẻ đứng đắn trước mắt ông. Xong, tật xấu khó bỏ, lắm lúc anh lỡ miệng châm chọc ông khiến ông mất vài phút ngỡ ngàng. Lâu dần đã trở thành tình huống cứ gặp nhau là mỉa mai, đấu võ mồm của hai người đàn ông khác thế hệ.

Nam Thái Gia trước kia hay nói anh và cô hợp nhau, còn giờ thì anh chuyển sang nói:

“Cả nhà em trừ thằng bé Phong Vân kia ra đều khớp với tần số của tôi, đó là định mệnh. Em thoát làm sao được?”

Thiều Vân San cảm thấy bất lực, cô nói không lại thì bắt đầu lôi Nữ Nữ ra để khịa đểu anh.

Nhưng vấn đề không nằm ở thắng hay thua khi cãi nhau, mà việc cô không thể cản nổi tình hình đang dần phát triển lệch hướng so với Nữ Nữ Thương Lan như vậy khiến cô nửa mừng nửa lo. Cách duy nhất cô giúp lòng mình tĩnh lại chính là ‘viết nhật ký’ vào mỗi đêm. Mà cứ viết là cô lại nhớ tới Nữ Nữ…

Vậy là cô gọi Viện Viện vào, sai bảo con bé đi donate tiền cho Nữ Nữ. Ngày Nữ Nữ và Vương Lục kết thúc cảnh quay cuối cùng trong đoàn làm phim, là ngày cô chủ động tìm tới mang theo hoa, quà chúc mừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play