“Em tưởng mình em mơ ác mộng thì khó chịu hả? Tôi cũng thấy khó chịu đấy nhé! Nhưng nể tình chúng ta cùng nằm mơ ác mộng giống nhau, coi như là tâm linh tương thông, tôi sẽ bỏ qua cho những cái sừng trong mơ của tôi, em cũng nên bỏ qua thứ phản bội xui xẻo trong mơ đó của em đi.”
Nam Thái Gia đang dỗ dành cô đó sao?
Thiều Vân San vẫn không chịu mà cãi lại:
“Tôi và anh cùng lắm chỉ là quan hệ sếp và nhân viên, anh có tư cách gì mà trách tôi cắm sừng anh?”
Nam Thái Gia nhất thời im lặng, một vài phút suy nghĩ anh mới nhéo má cô:
“Em muốn ép tôi đến thế cơ à? Tôi không nghĩ em lại là kiểu người thích bắt cá nhiều tay đấy.”
Cô năm lần bảy lượt nói những lời thách thức nhằm ép anh phải thổ lộ tình cảm với cô, trong khi cô đã có người yêu? Cô không biết là anh đang giúp cô giữ lại chút đạo đức nửa mùa của cô đó sao?
Thiều Vân San không nghĩ đến những lời cô mắng anh từ tận đáy lòng vào tai anh lại thành câu phụ nữ đong đưa làm nũng với đàn ông?
Cô định hét vào mặt anh, nhưng ai dè đúng lúc ấy bụng cô bỗng réo inh ỏi. Bấy giờ cô mới để ý cơn đói khiến chiếc bụng nhỏ thắt lại.
Nam Thái Gia nhìn nhìn bụng cô, đánh giá phán xét một hồi.
Cô lấy tay che bụng mình lại, trừng mắt nhìn anh:
“Anh nhìn vậy là ý gì? Ăn tối sớm, dậy sớm thì giờ đói thôi. Lạ lắm à?”
“Ừ, cũng hơi lạ.”
Nam Thái Gia thừa nhận ngay.
Dù sao lần đầu tiên anh đối mặt với tình huống như vậy, cảm thấy lạ lẫm vô cùng.
Thiều Vân San thấy anh cứ ngơ ngác, cô buột miệng nói:
“Thấy người ta đói mà không chịu đi trổ tài nấu nướng thì thôi, lại còn dùng ánh mắt dòm ngó đó nữa. Nếu là anh Thương Lan, anh ấy đã làm cho Nữ Nữ một bàn đồ ăn thịnh soạn rồi anh biết không?”
Cô nói như thế thôi, cũng đâu có ý gì.
Chỉ là không ngờ Nam Thái Gia lại như nghe lọt tai, anh đứng lên đi về phía nhà bếp.
Cô nghĩ bụng: anh định hơn thua với Hàng Thương Lan đến mức này à?
Anh đâu biết nấu ăn?
Nam Thái Gia lục tìm một hồi trong bếp mới thấy mấy gói mì người giúp việc mua mà ăn còn thừa. Anh định bụng chỉ mượn tạm thôi, sau đó sẽ trả lại sau.
Thiều Vân San theo chân anh vào bếp, nhìn thấy ‘thành quả’ anh tìm được. Tò mò hỏi:
“Ở đâu ra vậy?”
Anh đáp:
“Chắc là giúp việc tới dọn, ăn còn thừa nên cất đi.”
“Anh nghĩ tích cực thật đấy!”
Cô nhìn cũng biết là do phía giúp việc tới dọn dẹp đã ‘tự nhiên, thoải mái’ dùng đồ trong bếp của anh.
Cô tự nhiên hỏi:
“Giúp việc này có đáng tin cậy không vậy?”
“Là một trong những giúp việc thân cận trước kia từng chăm sóc tôi, sau khi tôi về nước thì họ tới chỗ mẹ tôi làm việc, đủ uy tín, em yên tâm đi.”
Anh an ủi cô như thể đây là việc cô nên biết vì nó mang tính chất lâu dài.
Thiều Vân San không để ý đến điều đó, cô khẽ “Ò” một tiếng.
Vậy là có gói mì mà anh cũng lấy của mấy cô ấy.
Cô nhìn anh lấy nồi nấu mì trông cũng vụng, đồ vật cứ kêu keng keng inh tai nhức óc. Nhưng cô không muốn giúp, mặc kệ anh, cô ngồi xuống bàn ăn trong bếp quan sát. Nhìn anh chật vật đun nước, thả mì, chờ mì chín… cô thật muốn cười nhưng phải kiềm chế và ra vẻ đang buồn bực.
Cho tới khi, anh bê hai bát mì tới đặt lên bàn, một bát cho cô, một bát cho chính anh. Cô thấy sợi mì đã tái cả ra thì tò mò hỏi:
“Mì gì vậy?”
“Không biết, em ăn tạm đi. Tí trời sáng, tôi đưa em đi ăn sơn hào hải vị sau.”
Thiều Vân San thấy hương mì cũng thơm, nhưng vừa gắp một miếng cho vào miệng, sắc mặt đã ngờ nghệch.
Cô nhìn Nam Thái Gia.
Không ngờ người đàn ông này lại biết trốn tránh, mắt liếc ngang liếc dọc nhìn xung quanh nhưng tuyệt đối không dám nhìn cô.
Cánh môi khẽ nâng lên, cô nói:
“Mì ngon lắm, sợ mì mềm dễ nuốt, lại tốt cho dạ dày.”
Nam Thái Gia nghe vậy, cũng tự nếm thử. Gương mặt người đàn ông sau đấy đã thộn cả đi.
Ồ, hoá ra thứ mì nhũn nhoẹt được anh nấu này lại có công dụng tốt như thế.
Anh ăn được mấy miếng lập tức buông đũa. Nhìn Thiều Vân San vẫn bình thản ăn, anh mới nhắc:
“Không cần cố đâu.”
Thiều Vân San không nói gì, cô chậm rãi vừa ăn vừa thổi giống như ăn cháo, đến tận khi hết bát mì mới dừng lại. Trong lòng Nam Thái Gia cảm động không nguôi. Cô vừa ăn xong, anh đã tự đứng lên đi rửa bát.
Cô nói:
“Để tôi rửa.”
Anh nói ngay:
“Không cần, em ngồi nghỉ đi, để tôi.”
Mấy khi anh tốt bụng như thế, cô đành để mặc anh làm. Anh cầm hai bát mì đi rửa, lúc muốn đổ đi phần mì thừa trong bát của mình vào thùng rác lại tự dưng bị trượt tay làm rơi cả chiếc bát lớn vào thùng rác, vỡ tan tành.
Thiều Vân San nhìn lên, Nam Thái Gia chột dạ giải thích:
“Tôi bị trượt tay…”
Thiều Vân San tin anh, nhưng vẫn trêu:
“Không muốn rửa thì nói một câu, tôi có thể giúp anh mà.”
Khóe miệng anh vụng về kéo lên một ý cười nhạt, trông có chút ngốc nghếch… biểu hiện thật hiếm thấy trên người đàn ông trưởng thành đủ cao thâm như này.
Cô không biết nói thêm gì, chỉ cười nhẹ rồi vờ quay đi không để ý tới anh cho anh đỡ xấu hổ.
Nam Thái Gia mãi một lúc sau mới rửa xong chiếc bát còn lại. Anh đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, hai người ngồi nói chuyện linh tinh tới tận khi trời sáng tỏ.
Đón bình minh xong, Thiều Vân San lấy một bộ đồ rồi đi tắm. Người giúp việc tới ngày dọn dẹp, lúc đến nhìn thấy Nam Thái Gia đã mừng ra mặt. Vì đã lâu không gặp, Nam Thái Gia nán lại nói chuyện qua loa mấy câu với người ta, xong thì đi lên phòng tính sửa soạn.
Nhưng lúc vào phòng anh mới sực nhớ ra đang cho cô gái kia ‘ở ké’, bên trong phòng tắm riêng có tiếng nước chảy xối xả. Không ngờ ở chung lại là loại cảm giác này, một người tắm còn một người ở bên ngoài làm việc của mình…
Nam Thái Gia định bụng lấy quần áo trong tủ xong sẽ đi sang phòng khác ngay nhưng bước chân như bị dẫn dụ đi tới bên ngoài phòng tắm. Anh ghé tai nghe thử, biểu hiện không khác gì tên biến thái.
Nghe thấy tiếng hát khe khẽ của cô truyền ra, tâm trạng của anh tự nhiên vui vẻ lạ thường. Cho tới khi tiếng hát ngừng lại, tiếng nước tắt hẳn, anh mới vội vã đi ra khỏi phòng.
Privacy and cookie settings
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT