Nam Thái Gia bị câu nói của cô làm cho ngoài ý muốn, anh khẽ bật cười. Chiếc xe lái đi rồi, một tay anh vòng qua kéo cô ôm một cái.

“Không sao, mẹ trẻ… em không nhớ thì tôi vẫn sẽ tới thăm em…”

Thiều Vân San đập khẽ vào cánh tay anh để nó thu về vị trí cũ, cô khó ở nói:

“Đừng tự nhiên ôm tôi như thế, tôi có người yêu rồi đấy!”

“Vậy em chia tay người yêu đi.”

Nam Thái Gia thản nhiên đề nghị, không quên bồi thêm:

“Vả lại, đang sống ở Tây… Em thoáng một tí đi, đừng bảo thủ như vậy.”

Cô lại đập anh thêm một cái nữa, tuy nhiên tay cô còn đau hơn:

“Quả nhiên là suy nghĩ của mấy người không đàng hoàng, tôi không dám học đòi như anh.”

Nam Thái Gia nhất thời nghẹn lời, nhưng anh đã tinh tế nhận ra tay cô vì đánh mình mà đau cho nên chủ động đưa sang nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi cô. Thiều Vân San tưởng anh định giở trò sàm sỡ mình mà tính nổi khùng lên thì anh đã lật ngửa bàn tay cô, nhìn thấy màu đỏ hồng đã dùng giọng điệu nửa quan tâm nửa đắc ý nói:

“Thấy chưa, em đánh tôi chưa chắc tôi đau đâu, mà người đau là em đó.”

Thiều Vân San ngơ cả ra.

Nam Thái Gia đan bàn tay mình vào tay cô, vẻ rất hưởng thụ:

“Làm sao đây…? Kẻ không đàng hoàng như tôi lại nhắm trúng người đạo đức nửa vời là em rồi…”

“Đạo đức nửa vời?”

Thiều Vân San há miệng hỏi lại vì để chắc chắn mình không nghe nhầm.

Cô tử tế thế này mà anh ta nghĩ cô chỉ là người như thế thôi sao?

Cô muốn giật tay lại nhưng anh nắm quá chặt. Vậy là cô dùng tay còn lại cào lên tay anh, móng tay giả mới làm để lại vết xước rõ đau cho người đàn ông.

Miệng đanh đá buông lời:

“Anh biết gì mà nói? Đạo đức của tôi luôn rất tốt nhé! Anh xấu xa thì đừng nghĩ người khác cũng như mình chứ Nam gia!”

Lần này, Nam Thái Gia bật cười thành tiếng, tiếng cười khẽ vang lên trong không gian chật hẹp trở thành loại âm thanh trầm ấm chưa từng thấy. Kể từ giây phút nghe thấy tiếng cười của anh ta, trong lòng Thiều Vân San rơi bộp một tiếng…

‘Thôi xong rồi.’

Nam Thái Gia không nhận ra trong mắt cô đã có những biến chuyển sâu sắc. Mà để chọc tức cô, anh nâng bàn tay đang nắm chặt tay cô lên, hôn vào chính những vết cô vừa cào trông có chút biến thái.

“Vậy em giải thích sao về những tin đồn tình ái trước đó của em và cả chuyện em hay lui tới hộp đêm thoát y tìm thú vui nữa?”

Không nghĩ anh đã điều tra về những chuyện trước kia của mình, Thiều Vân San nhất thời nghẹn họng. Không phải vì cô e ngại chuyện đó mà là do cô căn bản không biết phải nói gì, vì chính cô cũng không rõ về những thứ đó.

Trước ánh nhìn ngỡ ngàng của cô, Nam Thái Gia đầy tâm tư nói:

“San San, em luôn chê tôi, nhưng em cũng đâu có tầm thường? Danh tiếng của em trong giới thượng lưu bị bôi đen cỡ nào có lẽ em là người hiểu rõ nhất. Em đề cao Hàng Thương Lan như thế… vậy có từng nghĩ anh ta sẽ chấp nhận những điều em đã làm không?”

Cô vừa hé miệng định giải thích rằng Hàng Thương Lan không thích cô vì yêu Thanh Hàn Nữ thì Nam Thái Gia đã chặn trước:

“Đừng nói em sẽ giấu anh ta cả đời, anh ta liệu dễ dàng để em dắt mũi sao? Những gì em làm, tôi nhắm mắt cũng tra ra chi tiết thì người đàn ông ‘thanh mai trúc mã’ đó đã nhìn thấu từ lâu rồi.”

Mấy chữ ‘thanh mai trúc mã’ rõ ràng được anh nhấn mạnh hơn bình thường, không rõ trong đó có tư vị gì.

Anh vẫn chưa dừng lại, tiếp tục vạch trần sự thật mà anh cho rằng cô luôn muốn trốn tránh:

“Cho dù không có Thanh Hàn Nữ, Hàng Thương Lan chắc chắn sẽ không để mắt tới em đâu… Và cho dù em cảm thấy không cam tâm, em không chấp nhận thì cũng phải hiểu một sự thật rằng… em chỉ dành cho tôi thôi. San… em và tôi, chúng ta là cùng một kiểu người.”

Đúng vậy, bộ đôi phản diện độc ác nhất nhì cuốn sách, cô và anh không cùng một kiểu người thì ai mới cùng hai người ‘một kiểu người’ cho được?

Nếu là lúc mới xuyên không, cô nghe những lời đó chắc chắn sẽ cười vào mặt nam phản diện cô ghét nhất. Nhưng giờ, cô cũng chỉ biết thở dài chấp nhận:

“Chúng ta cùng khốn nạn như nhau phải không?”

Nam Thái Gia một lần nữa bật cười, tiếng cười như liều thuốc dỗ dành tinh thần bất ổn của Thiều Vân San ngay lúc ấy.

Anh khẽ lắc đầu:

“Đừng nói những lời kéo mình xuống như vậy. Hãy nói… chúng ta đều đẹp như nhau.”

Cô nhếch nhếch môi:

“Tôi không tự luyến như anh được.”

“Em đẹp thật mà!”

Nam Thái Gia động viên cô.

Nghĩ tới gì đó, Thiều Vân San bỗng nhiên hất mặt về phía anh, không thiện ý hỏi:

“Vậy anh nói xem, tôi so với Nữ Nữ… ai xinh hơn?”

Nam Thái Gia đang vui vẻ thì bỗng trở nên e ngại liếc nhìn cô thăm dò. Sau cùng vẫn lựa chọn nói cho cô biết sự thật bằng tông giọng nhỏ xíu…

“Vẫn là Nữ Nữ xinh hơn…”

Âm thanh càng về cuối càng nhỏ, tuy nhiên nhìn khẩu hình miệng của anh thì dù không nghe rõ Thiều Vân San vẫn đoán ra được anh nói gì. Rõ ràng đã biết câu trả lời, nhưng tại sao lúc anh không cần suy nghĩ đã có thể trả lời vẫn khiến cô nổi điên trong lòng.

Mặt cô sưng xỉa lên, bàn tay anh đang nắm tay cô cũng bị cô phũ phàng giật phăng lại, thái độ phản kháng rõ rệt khiến Nam Thái Gia có chút giật mình vội buông tay cô ra. Lần đầu tiên trong câu chuyện liên quan tới Nữ Nữ lại khiến anh hối hận khi công nhận cô ấy, anh hối hận vì mình đã nói ra sự thật khiến Thiều Vân San tức giận.

Thiều Vân San ngồi sát về phía cửa xe, mặt cũng quay ra ngoài đường phố không thèm nhìn anh. Anh chạm nhẹ vào vai cô tức thì bị cô ghét bỏ tránh đi.

Nam Thái Gia thấy mình như rơi vào hoàn cảnh bất lực, giọng nhẹ hết sức có thể, nói:

“Thôi nào… đừng giận, có những sự thật em phải công nhận.”

“???”

Thiều Vân San muốn đánh anh lắm rồi đấy, anh dỗ dành cô thế này sao?

Có ai như anh không?

Cô chua ngoa đáp trả:

“Tôi giận gì đâu? Tôi sớm đã có câu trả lời rồi, chỉ hỏi anh cho vui thôi… Tôi cũng biết, ngoài gia đình và người yêu của mình thì khi hỏi ai câu hỏi đó họ đều cho tôi câu trả lời giống như nhau… Nói đi cũng phải nói lại, sự thật thì ai chẳng biết là như thế… thế nhưng mà, nếu như mình thực sự quan trọng trong mắt ai đó… nghiễm nhiên mình sẽ không bao giờ phải đứng ở vị trí phía sau.”

Nhìn sắc mặt Nam Thái Gia nghệt ra, cô không quan tâm lý do vì sao, bởi cô biết anh sẽ chẳng vì mình mà động tâm:

“Ồ, anh cũng đừng bận tâm tới thái độ của tôi… Từ trước tới nay tôi luôn như vậy, tính cách không tốt, yêu đương lại bừa bãi… Giữa chúng ta dù sao cũng chỉ là quan hệ công việc, tôi không kỳ vọng vào anh nhiều như anh nghĩ đâu. Tôi nói vậy để anh hiểu tôi sẽ không bận lòng vì câu nói của anh thôi, anh cứ thoải mái đi.”

Cô dừng một chút để lấy hơi.

Khi đó Nam Thái Gia đã rơi vào lặng thinh, có lẽ vì không biết nói lời nào tiếp theo.

Cô chưa xuôi cơn giận, sau khi đủ khí thì tiếp tục xả nốt mấy câu:

“À còn nữa… Trên đời này, không chỉ mình anh có thể ‘bỏ qua quá khứ’ của tôi… Ngoài Trình Vũ, còn có rất nhiều những người đàn ông khác… Anh không cần thay ba tôi lo cho tôi không lấy được người đàn ông tốt thấu hiểu cho mình. Đời còn dài, đàn ông còn nhiều… Tôi thấy mình không thiếu hơi giai đến mức vơ bừa một người không coi trọng mình.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play