Thiều Vân San ủ rũ đi vào nhà, Viện Viện nghe tiếng cô thì từ trong bếp đi ra giúp cô cầm túi xách. Con bé buổi sáng cùng cô tới bệnh viện, được một lúc lại đưa Thiều Phong Vân đi bắt xe tới trường học. Cô nghĩ con bé ở lại bệnh viện cũng không có việc gì nên bảo Viện Viện về trước.
“Tiểu thư, sao chị về sớm thế? Cậu Thương Lan kêu chị về sao?”
Thiều Khước thấy con gái về sớm thì cũng hơi bất ngờ. Nghe Viện Viện hỏi, ông tránh không được cảm thấy bức xúc. Như thể con gái ông là điềm xui xẻo mà Hàng Thương Lan lúc nào cũng muốn xua đuổi vậy?
Thiều Vân San khẽ lắc đầu, đáp:
“Không đâu, anh ấy đã sớm quay lại công ty rồi.”
Hoá ra không phải do Hàng Thương Lan đuổi cô đi. Thiều Khước nhẹ lòng hơn phần nào.
Thiều Vân San hướng về phía cầu thang, vừa đi vừa nói:
“Ba, ba điều Lã Thư đi Las Vegas sao?”
Thiều Khước nhấp ngụm trà, gật đầu nói:
“Sắp đến lễ bổ nhiệm cuối năm, ta cho cô ta đi để thể hiện một chút, có thăng cấp bậc cũng đỡ bị mang tiếng.”
Thiều Vân San trước đó đã biết nhóm người được cử đi Las Vegas lần này. Họ đi công tác là cái cớ, đi giải ngân mới là chính.
Cô không quan tâm lắm tới lý do ông chọn Lã Thư, chỉ nói ra điều mình muốn:
“Con cũng muốn đi.”
Ông vừa nghe đã phản đối ngay:
“Cô đi làm cái gì, muốn du lịch thì để ta bảo người sắp xếp cho cô. Cô đi với đám nhân viên đó chủ yếu là đi hành chứ được ích lợi gì, nhọc người.”
Cô mặc kệ lời ông, ngang ngạnh đáp:
“Con lên sắp đồ đây, ba bảo thư ký đặt vé cho con đi.”
Thiều Khước quắc mắt nhìn dáng đi đỏng đảnh của đứa con gái, thấy cô đã lên tới bên trên, ông ngứa ngáy ruột gan lại quát:
“Cá không ăn muối cá ươn, cô cứ cứng đầu thế thì chỉ có chịu khổ nghe chưa?”
Nói thì nói vậy nhưng Thiều Khước vẫn kêu người đặt vé cho cô. Tất nhiên, con gái của Chủ tịch đi công tác cùng sẽ khác. Đám nhân viên có cấp bậc cao hay tin, ban đầu cảm thấy không thích lắm, nhưng khi được trợ cấp thêm thì lại mừng ra mặt.
Thiều Vân San không quan tâm bọn họ bàn tán gì trong nhóm công ty. Viện Viện giúp cô soạn quần áo váy vóc, cô ngồi trên giường nhìn con bé loay hoay ở một góc nhỏ trong phòng cùng với hai người giúp việc khác.
“Tiểu thư, ông chủ kêu em nói với chị là ông đã đặt khách sạn riêng cho chị bên đó, chị sang chơi mấy hôm rồi về, kệ đoàn nhân viên về trước.”
Cô có chút ngạc nhiên:
“Thế à?”
“Dạ, ông chủ bảo rằng gần đây thấy chị ít đi du lịch… ông quan tâm chị lắm.”
Hừm, ông đúng là một người cha ‘dạt dào’ tình thương. Giá mà Thiều Vân San nguyên tác biết hưởng thụ, có lẽ cô ta đã là cô gái hạnh phúc nhất thế gian vì có người cha yêu thương mình như vậy.
Cô hỏi Viện Viện:
“Sao trông em còn vui hơn cả chị?”
Viện Viện hí hửng nói:
“Tại vì ông chủ cho em đi cùng chị đó, hí hí!”
“…”
Bảo sao con bé này lại vui thế.
Cô đang suy tư những chuyện ngớ ngẩn thì Nam Thái Gia đã nhắn tin tới. Nội dung tin nhắn anh gửi là ảnh chụp màn hình bài viết ai đó đã bắt gặp cô và Vương Lục đi ăn với nhau, trong đó có nhắc tới việc hai người sau scandal ồn ào vẫn yêu đương bất chấp.
[Em Thiều và nam đại diện nước hoa của tôi có vẻ thân thiết với nhau nhỉ? Ồn ào mất hết cả danh tiếng của công ty tôi, tôi có nên huỷ hợp đồng với cậu ta không đây?]
Tin nhắn của anh khiến cô nhớ tới nội dung chuyển khoản trước đó, Thiều Vân San hậm hực nhắn lại:
[Hủy đi, anh nên buông tha cho anh ấy!!!]
Nam Thái Gia gửi tới một nhãn dán khinh bỉ.
[Làm việc với Nam Thái Gia này người ta cầu còn không được, em đừng có nói ngớ ngẩn.]
[Tôi ngớ ngẩn bằng anh chắc? Chưa thèm nói anh hôm nay để nội dung chuyển khoản đáng ghét kia đâu đấy!]
Cô nói ngay.
Anh cười từ trong tin nhắn ra tới ngoài đời:
[Haha, vui mà.]
Thấy cô không trả lời, anh nghĩ ngợi xong đã gửi tiếp một tin:
[Mai tôi lại đi công tác rồi, chưa gì đã thấy nhớ em ghê.]
Thiều Vân San bĩu môi phán xét ‘cái tên lăng nhăng’ nhà anh.
[Nhớ bà nội anh đấy! Anh đứng đắn một chút được không?]
Lần này đến Nam Thái Gia trả lời chậm, bình thường dù cô nhắn gì anh cũng trả lời rất nhanh. Ban đầu cô không để ý chuyện đó, nhưng dần dần cũng thu nó vào trong lòng. Nó đối với người trẻ rảnh rỗi thì là bình thường, nhưng với một người đàn ông trưởng thành luôn bận bịu công việc thì lại khác…
Và đây cũng là lần đầu tiên cô cảm nhận lòng mình hụt hẫng vì Nam Thái Gia.
Khoảng nửa tiếng sau anh mới trả lời lại, cô đã định không thèm xem nhưng vẫn tò mò mở tin nhắn ra.
[Em muốn quà gì, tôi tặng em.]
Lộc đến, lộc đến!
Giờ thì cô không muốn trả lời không được.
Có điều là Thiều Vân San cảm thấy đối với Nam Thái Gia thì món quà gì cũng không đủ, anh giàu thế cơ mà. Cô nhớ trong danh sách lịch trình đợt này của anh là sang Canada, thì chợt nảy sinh ý đùa:
[Chưa nghĩ ra quà gì, tôi muốn được đi shopping cơ~]
Biết ý đồ cô muốn đốt tiền của mình, Nam Thái Gia không khách khí đáp:
[Thiều Vân San, nhà họ Thiều của em cũng là tài phiệt thứ thiệt nhưng sao tôi cảm thấy em như đỗ nghèo khỉ thích moi tiền của tôi vậy?]
Thiều Vân San nhìn mấy chữ ‘đỗ nghèo khỉ’ mà có chút buồn cười, người già như anh cũng thành thạo cách nói chuyện chat chit của giới trẻ gớm nhỉ.
Cô trả lời luôn:
[Sếp có đồng ý không mà nói lắm vậy?]
“…”
Nam Thái Gia đầu bên kia cảm thấy bất lực khi gậy ông đập lưng ông. Anh trực tiếp gọi qua cho cô, cô bắt máy với tông giọng ngứa đòn:
“Sao, sếp có gì muốn nói với tôi?”
Trái ngược với suy đoán của cô, Nam Thái Gia không những không ‘dằn mặt’ sự tham lam của cô mà còn vui vẻ nói rằng:
“Nghĩ tới mấy lần em đi với tôi đều là mua cho em trai của mình… Thôi được rồi, nể tình mối quan hệ khăng khít bền chặt của chúng ta, tôi quyết định đợi lúc về sẽ đưa em đi mua sắm.”
Thiều Vân San để lộ điệu cười ‘há há há’ đầy hớn hở. Lúc bị Viện Viện với hai người giúp việc dòm ngó, cô mới hạ tông giọng xuống. Nam Thái Gia đầu bên kia vì điệu cười của cô mà cũng vui lây.
Cô đầy hào hứng nói:
“Không cần phải đợi. Tối nay tôi đi Las Vegas, anh ở ngay Canada cũng gần mà.”
Nam Thái Gia tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại:
“Em đi Las Vegas? Làm gì?”
“Tôi đi công tác.”
Cô đáp ngay.
Nam Thái Gia nhất thời im lặng mất một lúc, Thiều Vân San không thấy anh nói gì thì cho rằng anh đã hối hận việc đồng ý đưa cô đi shopping nên đành ra vẻ thuyết phục sếp lớn đừng ngại chi tiền:
“Bên đó là nơi đặt trụ sở chính của mấy thương hiệu lớn, giá rẻ hơn khi nhập về nước nhiều. Anh đừng lo…”
Cô chưa dứt lời, Nam Thái Gia đã ngắt lời cô:
“Không sao… Hẹn em ở Las Vegas.”
Thiều Vân San cảm giác tông giọng của anh hơi khác đi, cô tò mò nhưng không tiện hỏi.
Sau khi tắt máy, Nam Thái Gia vẫn chưa xuôi được cảm giác hưng phấn trong lòng. Kiểu như công việc thường ngày nhàm chán đột nhiên được cùng với người mình thích làm, hay là như nơi mình chán ghét lại vì có người đó mà trở nên khao khát mong đợi… Loại cảm giác thôi thúc mãnh liệt trong lòng anh khiến anh không kiểm soát được tinh lực của mình…
Kết quả là ‘cả đêm trong phòng tắm’.
Rất dở hơi. Hôm sau anh tự cảm thấy thế!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT