Cả một đêm mất ngủ vì lo nghĩ bản thân mang giá trị xấu đã lỡ kích động người có giá trị tốt như Hàng Trình Vũ, Thiều Vân San sợ rằng chuyện này sẽ đẩy cốt truyện đi xa hơn mình tưởng. Thêm nữa, cô không biết nó có kéo những người mang giá trị tốt xuống thành giá trị xấu hay không?

Thiều Vân San chưa có câu trả lời cho mình, kết quả gần sáng cô mới chợp mắt được một lúc đã hay tin Hàng Trình Vũ nhập viện vì đánh nhau với một nhóm thanh niên tầm nửa đêm qua. Do chưa tỉnh ngủ nên suy nghĩ bị xáo trộn, cô nhầm rằng Hàng Trình Vũ thế chỗ Thiều Phong Vân nguyên tác để bị đánh đến mức điên điên dại dại.

Cô sợ hãi, hoảng hốt từ trên giường bật dậy. Viện Viện thấy cô nhăn nhó ôm lồng ngực, con bé lo lắng chạy tới đỡ cô:

“Tiểu thư, sao chị ngồi dậy vội thế, nhỡ bị đột quỵ thì sao?”

Hai chữ ‘đột quỵ’ khiến Thiều Vân San như bị tạt nước lạnh vào mặt. Một lúc sau, cơn tức ngực mới xuôi xuống, cô cảm thấy may mắn vì nó không phải cơn đau như khi lên cơn hen suyễn giống như kiếp trước.

Vịn vào tay Viện Viện, Thiều Vân San rưng rưng hỏi:

“Em ơi, cậu ấy sao rồi?”

Viện Viện vuốt vuốt lưng cô, an ủi:

“Tiểu thư đừng lo lắng quá, hình như cậu Vũ không bị nặng lắm đâu ạ. Tiểu thư dậy sửa soạn rồi em cùng chị đi thăm cậu ấy nhé!”

Thiều Vân San cứ thế gật đầu đồng ý.

“Ừ ừ, chúng ta đi xem cậu ấy thế nào.”

Viện Viện nhìn cô xuống giường đi vào phòng vệ sinh cá nhân, con bé khẽ thở dài quay đi chọn trang phục cho cô. Rõ ràng Viện Viện cảm thấy tiểu thư của mình không thật lòng với cậu Vũ, người mà tiểu thư yêu là cậu Thương Lan cơ mà. Tiểu thư qua lại với cậu Vũ kia cũng đâu có vui vẻ gì, người ta lại là con riêng của Hàng gia, sao có thể xứng tầm với tiểu thư?

So với Thiều Khước, Viện Viện càng không thích kiểu trẻ con như Hàng Trình Vũ. Ông chủ từng dặn cô ấy phải tâm tình với Thiều Vân San nhiều hơn, khuyên cô nên bỏ Hàng Trình Vũ đi… Nhưng Thiều Vân San đâu có nghe cô ấy, cô ấy cũng không thể vượt mặt tiểu thư mà lải nhải suốt ngày được.

Viện Viện đâm ra rất bất lực.



Dưới nhà, Thiều Khước không muốn Thiều Vân San tới bệnh viện thăm Hàng Trình Vũ nhưng vì cô tỏ thái độ rất kiên quyết, cộng thêm việc tối qua ông mới mắng con nhà người ta xong cũng cảm thấy mang tiếng xấu nên đành đồng ý cho cô đi. Không quên dặn Thiều Phong Vân đi cùng cô tới bệnh viện với ý đồ canh chừng.

Vừa ra khỏi thang máy bệnh viện, Thiều Vân San đã nhìn thấy cha mẹ của Hàng Thương Lan và anh đang đứng bên ngoài phòng bệnh VIP nói chuyện gì đó. Thấy cô tới còn dẫn theo Thiều Phong Vân và Viện Viện, tầm mắt Hàng phu nhân đã biến chuyển.

“San San tới rồi, con mau đến đây với bác…”

Thiều Vân San chào bác trai, bác gái rồi Hàng Thương Lan. Cô được Hàng phu nhân thân thiết nắm tay kéo tới đứng gần bà.

Thật ra, chuyện cô bỗng nhiên đổi đối tượng từ Hàng Thương Lan sang Hàng Trình Vũ khiến cho Hàng phu nhân hơi thất vọng. Bà cũng coi như là nhìn cô từ nhỏ tới lớn, cho dù tính cách cô không được dịu dàng nhưng vì sự gần gũi giữa hai nhà, bà vẫn luôn quý mến cô. Trong thâm tâm vốn dĩ đã coi cô như con dâu cả của Hàng gia, là đối tượng môn đăng hộ đối với con trai ruột của mình khiến bà rất hài lòng.

Thế nhưng bà cũng hiểu có lẽ do thái độ con trai mình quá kiên quyết khiến cho Thiều Vân San nản lòng nên quyết định từ bỏ. Hàng Trình Vũ lại được đà hớt tay trên của anh nó… Bà muốn ngăn cản mối quan hệ ẩm ương này cũng cảm thấy không phù hợp nên trong lòng cứ ấm ức chuyện này mãi. Tới gần đây bà mới tự an ủi chính mình rằng thôi đằng nào tương lai cô cũng là dâu của Hàng gia, miễn sao phù sa không chảy ruộng ngoài là được.

“Bác ơi, em ấy thế nào rồi ạ?”

Thiều Vân San nóng lòng muốn biết tình hình của Hàng Trình Vũ.

“Bác sĩ nói không sao rồi, giờ thằng bé vẫn còn đang ngủ trong đó… Mà bác nhìn con trông xanh xao thế này, có phải gần đây tâm trạng không tốt đúng không?”

Hàng phu nhân sờ sờ má cô, chẳng mấy khi bà nhìn thấy cô không trang điểm đã ra ngoài cho nên lúc này nghĩ rằng sức khỏe cô không tốt.

Thiều Vân San hơi ngại vì đây là lần đầu tiên cô gặp bà từ khi xuyên sách. Cô tự cảm nhận được việc nữ phụ độc ác gần gũi với mẹ của nam chính và vượt mặt nữ chính là chuyện không may mắn. Thêm cả từ lúc cô tới, không khí đã sượng hẳn đi nên đành lấy cớ vào thăm Hàng Trình Vũ để tách khỏi sự gần gũi của bà.

Hàng phu nhân lờ mờ cảm nhận ra điều gì đó, bà nhìn Hàng Thương Lan muốn tìm câu trả lời nhưng anh đã nhanh chóng lảng tránh ánh mắt của mẹ. Đến chính anh cũng không biết cô suy nghĩ thế nào, anh không giải thích được.

Vào tới phòng bệnh, Viện Viện theo sau đã ghé sát tai cô thì thầm:

“Tiểu thư, cậu Thương Lan khi nãy nhìn chị đăm chiêu lắm, tới khi chị vào đây rồi vẫn còn nhìn theo…”

Thiều Vân San trong lòng khẽ rung rinh, ngoài mặt cô lại lạnh nhạt đáp:

“Kệ anh ấy đi.”

Viện Viện có ý muốn hàn gắn cô và Hàng Thương Lan ai dè cô có phản ứng như vậy, con bé chỉ biết im lặng tiếc nuối.

Hàng Trình Vũ nằm trên giường bệnh đang ngủ say, gương mặt thiếu niên bị đấm bầm tím, có chỗ rỉ máu thì đã được dán băng y tế. Thiều Vân San đi tới, Viện Viện nhanh chóng kéo ghế cho cô ngồi xuống bên cạnh giường.

“Sao lại ra nông nỗi này…”

Trên đường tới cô đã nghe Thiều Phong Vân kể lại sự tình.

Hàng Trình Vũ nửa đêm sau khi bị mắng đã bỏ ra ngoài, trong lúc đó vô tình bắt gặp đám côn đồ đang gây rối khiến cậu giận cá chém thớt đánh nhau với bọn chúng. Cậu giỏi đánh đấm nhưng họ đông hơn, kết quả là bị tẩn một trận tơi tả, nếu không phải có người tới kịp thời chỉ e đã xảy ra chuyện lớn.

Nghĩ tới nguyên tác, Thiều Vân San buồn bực trong lòng.

Quay sang nắm lấy bàn tay Thiều Phong Vân đang đứng bên cạnh, cô lo lắng không nguôi, nôn nao dặn dò thằng bé:

“Em nhìn cậu ấy mà rút kinh nghiệm, nếu có gặp bọn côn đồ thì phải biết tự lượng sức mình, đừng hơn thua với bọn chúng nếu không người thiệt sẽ chỉ là em đó. Biết chưa?”

Rõ ràng cô đau lòng cho Hàng Trình Vũ một thì thương em trai mình gấp mười. Thằng bé bị ảnh hưởng bởi cốt truyện, không biết có tránh được kiếp nạn sinh tử kia không?

Thiều Phong Vân dù không rõ vì sao chị lại dặn mình như vậy, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đáp ‘vâng’.

Đến gần trưa Hàng Trình Vũ mới tỉnh dậy, vừa nhìn thấy Thiều Vân San cậu đã vội vàng nắm lấy tay cô không quan tâm trong phòng còn có người khác, gương mặt thiếu niên mếu máo:

“Chị… chị đừng chia tay em… em biết sai rồi, từ giờ em sẽ không làm chị buồn lòng nữa…”

“Chia tay?”

Hàng phu nhân ngồi trên ghế trong phòng bệnh xem điện thoại, nghe vậy bà lập tức ngẩng đầu lên thắc mắc.

“Con nói vậy là sao? Hai đứa mới yêu mấy tháng sao giờ đã chia tay?”

Ngoài bà còn có Hàng Thương Lan cũng đang ở trong phòng, anh không kiềm chế được mà đưa mắt nhìn về phía cô.

Thiều Vân San ái ngại rút tay mình ra khỏi tay Hàng Trình Vũ, kìm nén cảm giác không vui trong lòng, mỉm cười nói:

“Bọn cháu không sao, chỉ là hiểu lầm một chút thôi ạ.”

Nói rồi cô quay sang Hàng Trình Vũ, vỗ nhẹ tay cậu ấy:

“Em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, chuyện khác chúng ta không nói tới nữa.”

“Vậy là không chia tay nữa đúng không…?”

Hàng Trình Vũ muốn xác nhận lại chắc chắn. Khi nhận được cái gật đầu của Thiều Vân San, cậu vui mừng ra mặt. Biết chiêu của mình có tác dụng, cậu quyết sẽ nằm ở bệnh viện vài hôm để hưởng thụ tình yêu của Thiều Vân San.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play