“Hả?”

Thiều Vân San ngơ ngác, nghe Nữ Nữ nói tiếp:

“Cô ghét tôi thì cứ trực tiếp đối mặt với tôi, cớ gì phải kéo những người khác vào? Vương Lục vô tội, đoàn làm phim tổn thất bao nhiêu tiền cũng vô tội… Tại sao? Chẳng lẽ chỉ vì hai chữ ‘tình yêu’ mà khiến cô phải làm đến thế? Mấy hôm trước tôi thực sự đã cho rằng cô nghĩ thông suốt, nhưng không ngờ cô chỉ đang đổi chiến thuật mới mà thôi… Thiều Vân San…”

“Được rồi được rồi…”

Thiều Vân San cắt ngang lời của Thanh Hàn Nữ.

Cô nói:

“Giải thích một chút nhé: thứ nhất tôi không hại Nữ Nữ, tất cả chỉ là trùng hợp. Thứ hai, tôi không theo đuổi anh Thương Lan nữa là thật, Nữ Nữ cứ yên tâm.”

Thanh Hàn Nữ mặt nặng mày nhẹ nhìn thái độ nhẹ nhàng của cô như đang rất nghi ngờ không biết cô định giở trò gì.

“Ở đây cũng đâu có ai, cô cớ gì phải tỏ ra vô tội như vậy?”

Thiều Vân San thở dài:

“Trước kia là vậy, nhưng giờ thì tôi đã chán ghét cuộc sống như vậy rồi. Tình yêu không thể ép buộc, tôi không muốn mình cứ đâm đầu vào một người dù biết sẵn sẽ chẳng có kết quả. Còn Nữ Nữ có tin hay không thì tùy, tôi cũng hiểu được cảm giác khó tin của mọi người dành cho tôi khi tôi thay đổi… Nhưng thật ra, khi đã giác ngộ, việc buông bỏ chỉ trong tích tắc thôi.”

“Vả lại tôi đến hộp đêm kia, tôi cũng không có hại ai. Ngược lại còn bị người ta chủ ý hãm hại. Đêm đó cũng không ngờ gặp Vương Lục ở cửa hàng tiện lợi… Tóm lại, tất cả đều chỉ là trùng hợp. Nếu Nữ Nữ không tin thì có thể đi hỏi Vương Lục, tôi cũng chẳng muốn nói nhiều nữa.”

Đúng rồi, Thiều Vân San trước mắt này đã thay đổi.

Trước kia cô đâu rảnh để giải thích với Thanh Hàn Nữ nhiều như vậy? Nhưng Thanh Hàn Nữ vẫn bán tín bán nghi, sợ rằng đây chỉ là chiêu trò của cô.

Thiều Vân San ủ rũ nhấp ngụm cà phê, đột nhiên hỏi:

“Quan hệ của chúng ta có thể cải thiện không, Nữ Nữ?”

Thanh Hàn Nữ cảm thấy mình không rét mà run, hai cánh tay đột nhiên nổi lên da gà, nhất thời không biết nói gì. Đang từ việc đi dằn mặt người, lại trở thành một buổi đàm phán hòa giải?

Nhưng sau cùng, Thanh Hàn Nữ vẫn nói:

“Tôi thích Thương Lan, cô cũng thích anh ấy, chúng ta đã định sẵn là tình địch.”

Thiều Vân San cuống lên, cô trả lời ngay tức khắc:

“Tôi cũng không còn thích anh ấy nữa, có chăng chỉ là cảm giác mến mộ. Tôi còn mong hai người sớm về với nhau nữa là… Nữ Nữ cân nhắc đi, so với việc hòa bình, chẳng lẽ Nữ Nữ thích cãi cọ, ganh đua với nhau hơn à?”

Cô biết là không mà.

Nhân vật nữ chính là điều mà Phí Tiểu Uyển thầm hy vọng.

Nhân vật nữ phụ độc ác lại là thứ phản ánh một góc nào đó xấu xa trong con người của Phí Tiểu Uyển.

Tóm lại, cho dù trước mặt Thanh Hàn Nữ không hợp tác thì cô vẫn tin tưởng con người Nữ Nữ mà cô đã tạo ra.

Nữ Nữ đứng dậy rời khỏi quán cà phê trong tình trạng hoang mang.

Thiều Vân San cũng đi ngay phía sau cô ấy, ra tới bên ngoài quán cà phê đã nhìn thấy một chiếc xe ô tô sang trọng đỗ gần đó. Nam Thái Gia đứng tựa vào xe, ánh mắt nhìn về phía bên này ra vẻ thích thú… Thú tính trong người cô lại nổi lên.

Thanh Hàn Nữ nhìn bộ dạng xù lông của cô, lúc ấy mới nhận ra sự khác biệt rõ rệt: Thiều Vân San đã không dùng bộ dạng này để nói chuyện với mình nữa, nhưng lại tức tối nhìn về phía Nam Thái Gia như vậy?

Chẳng lẽ, giữa hai người giống như lúc Thương Lan kể: đang có mờ ám?

Một tia giảo hoạt trong lòng Nữ Nữ khẽ rung lên, Nam Thái Gia vốn định tới đón Nữ Nữ, nhưng cô ấy lại cho rằng Thiều Vân San không ganh đua với cô ấy nữa là vì đã đổi đối tượng thích… Cô ấy chắc chắn không muốn mình dính vào Nam Thái Gia để bị thù thêm đâu, tránh được phiền phức bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Nam Thái Gia nhìn Thanh Hàn Nữ đột nhiên bỏ chạy với hướng ngược lại với anh ta thì có chút khó hiểu. Điện thoại trên tay rung lên một tin nhắn:

[Em tự về, không phiền anh đón nữa!]

Dù có chút không vui, nhưng khi đụng phải bộ dạng ghét bỏ của Thiều Vân San, anh ta đột nhiên muốn bật cười.

“Thiều Vân San lại đây, tôi cho em quá giang về.”

Bà đếch thèm nhé!

Trong lòng nghĩ thế, ngoài mặt Thiều Vân San cố ý phớt lờ mà đi ngang qua anh ta. Anh ta nhắc lại:

“Này, gọi em đấy!”

Thiều Vân San hằn học đáp:

“Quen à?”

Nam Thái Gia đột nhiên giữ tay cô lại, dùng chút sức liền kéo cô vào trong xe.

Thanh Hàn Nữ đi phía xa xa khẽ ngoái đầu lại, nhìn thấy cảnh tượng ‘anh anh em em’ ôm nhau vào xe lại càng khẳng định thêm suy đoán của mình: Thiều Vân San đã hứng thú với người khác nên không còn bận tâm đến mình và Thương Lan nữa?



Thiều Vân San bị cưỡng ép lên xe, cô vùng vẫy điên loạn một hồi thì cuối cùng cũng thấm được cái gì gọi là ‘sức mạnh của đàn ông’ lại còn là nam phản diện có tập gym ba vòng cuồn cuộn săn chắc. Trong lúc vùng vẫy giằng co với anh ta, cô tiện tay cào mấy nhát mà vờ như vô tình.

Nam Thái Gia cau có vì bị chiếc móng tay dáng nhọn đính đá quý của cô cào qua, nhưng cũng chỉ như muỗi cắn. Lần đầu tiên anh ta cảm thấy mình phải phiền phức tóm phụ nữ như vậy chứ trước giờ nào có từng?

Vô thức có một loại căng thẳng dâng tràn, Nam Thái Gia buột miệng cáu lên:

“Thiều Vân San, em muốn chết hả?”

Là phụ nữ khi bị hỏi câu đó có ai không tức giận, nhưng Nam Thái Gia càng khó hiểu hơn khi nhìn thấy phản ứng từ dữ dội phản kháng đến đột nhiên trở nên im ắng lạ thường của Thiều Vân San.

Thiều Vân San giống như bị thức tỉnh, trong lúc tức giận ấy thế mà cô lại quên hắn ta là nam phản diện cấp cao của Nữ Nữ Thương Lan.

Nhưng đậu xanh rau má, hắn đang làm cái quái gì vậy?

Cô ngồi nghiêm chỉnh trên ghế của mình, tay vẫn bị anh ta nắm lấy còn dùng chút sức. Nãy làm loạn không thấy gì, giờ lại cảm giác cổ tay nhức nhức. Cô liếc anh ta:

“Là anh phát rồ lên bắt cóc tôi, còn hỏi tôi có muốn chết không? Anh vô lý vừa thôi, buông tay tôi ra…”

Nam Thái Gia bị cô nói lại hành động của mình như việc tố giác, anh ta ngại mà cố trừng mắt trả cô:

“Em chịu phối hợp thì thành ra thế này sao?”

Cô nhịn không được mà nói:

“Ủa, cớ gì tôi phải phối hợp với anh? Chúng ta là người xa lạ không hơn không kém, tôi cũng chẳng phải loại gái đứng đường anh tiện vẫy tay một cái là tôi chạy đến sủa ‘gâu gâu’.”

“...”

Vừa yên bình được mấy giây, cả hai lại như chất đầy thuốc súng trong xe. Cô thấy Nam Thái Gia vẫn đang nhìn cô chằm chằm vẻ như rất cay cú vì không cãi được. Cô hằn học giật tay lại:

“Buông tay ra.”

Nam Thái Gia dù có xấu tính có khốn nạn cỡ nào thì cũng hiểu được một định nghĩa bất thành văn rằng: đối phương đang nóng tính, bản thân mình cũng nóng lên thì kết quả cuối cùng kiểu gì cũng là lao vào đấm nhau.

Anh ta không ra tay với phụ nữ, bản thân có chút hối hận khi tự dưng đi dây dưa vào người phụ nữ đanh đá này!

Có điều là…

Dù buồn bực vì bước tính sai lầm của mình là thế, nhưng Nam Thái Gia vẫn không hiểu tại sao có một loại hứng thú hướng về phía San có gu. Hai loại cảm giác hòa lẫn với nhau mới khiến anh ta kiên nhẫn chịu đựng sự ồn ào từ Thiều Vân San như thế.

Giọng Nam Thái Gia tự nhiên đã nhẹ đi mấy phần:

“Tôi buông tay nhưng em không được chạy đâu đấy, tôi chỉ muốn mời em một bữa thôi, ăn xong tôi rước em về nhà an toàn.”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play