Theo cái chỉ tay của bà, từ Nam Thái Gia, Thiều Khước và Thiều Phong Vân cùng vợ đều nhìn chằm chằm bà ta. Bà ta cảm thấy vị thế của mình đã không còn như ngày xưa, đang bị đe dọa bởi Thiều Vân San và những người xa lạ này. Nhưng bà ta không biết, trong mắt ‘những người xa lạ đó’ bà cũng đáng ghét y như vậy.
Thiều Vân San chuyển con cho Nam Thái Gia bế, còn cô cũng đứng lên trực tiếp đối diện với bà. Nhiều năm qua rồi, cô cũng sắp quên mình là phản diện khó chiều trong cuốn tiểu thuyết năm nào. Ảnh hưởng từ nguyên tác nên những gì cô và Nam Thái Gia làm thường hay mang tiếng xấu, cô cũng quen rồi.
Sắc mặt cô không tốt, nhìn một vòng những người này, cô nói:
“Mẹ có công nhận hay không thì giờ con và anh ấy cũng đã kết hôn rồi. Mẹ muốn ‘kiện’ thì cứ ra tòa mà kiện. Vốn dĩ con cũng muốn lịch sự gọi hai người là ba mẹ chồng nhưng hai người có coi chồng con ra gì sao…? Năm đó chúng con kết hôn, hai người ở đâu, hai người quan tâm gì tới gia đình này? Bây giờ lại tới đây còn dẫn theo những người đó là muốn xúc phạm chồng con hay là như thế nào? Chồng con là đàn ông ngại nói, nhưng con đây không ngại gì đâu. Trước nay cũng chỉ có anh ấy cùng Thiều gia thì sau này không có mấy người cuộc sống của chúng con vẫn rất đầy đủ không thiếu thốn gì cả.”
Cô thừa nhận khi nhìn thấy họ dẫn theo con riêng, một phần là cô sợ bọn chúng đến tranh giành tài sản với chồng cô khiến chồng cô vướng bận. Bây giờ cô có con rồi, không chỉ có mình anh mà cô còn lo cho cuộc sống con cô sau này nữa. Thứ lỗi cho cô ích kỷ.
Bị cô nói một tràng như thế, Nam phu nhân vuốt mặt không kịp, bà nâng tay định đánh cô nhưng tình nhân bên cạnh đã giữ bà lại. Anh ta là người ngoại quốc không hiểu tiếng mẹ đẻ của mấy người, chỉ là thấy tình hình căng thẳng thì ra tay ngăn lại.
Nam lão gia ngồi ở ghế chính chủ kia thấy bà vợ hờ của mình bị mắng như vậy trong lòng rất hả hê. Ngoài mặt ông ra vẻ chính trực nói:
“Ta và bà ấy nghe tin hai đứa sinh con thì bàn nhau về đây thăm một chuyến.”
Cô nhìn thẳng vào mắt ông:
“Con cảm ơn, nhưng ba mẹ không nhất thiết phải dẫn cả những người không liên quan khác về đâu. Ba mẹ cảm thấy bình thường nhưng chúng con thì không vui nổi.”
Thiều Khước dù không ưa mấy người đó nhưng nhìn con gái mình như vậy cũng không ủng hộ. Dù sao họ vẫn là trưởng bối, con gái ông căng thẳng quá. Nghĩ như vậy ông vừa tính gọi nhắc cô thì bà mẹ chồng của cô đã quát:
“Cô như vậy có đúng với đạo nghĩa dâu con không? Thái Gia, sao con lại lấy loại phụ nữ hỗn hào như vậy về hả? Sớm biết thế này mẹ đã không để con tự quyết định rồi…”
Nam Thái Gia bế con thuần thục, lúc nghe mẹ nhắc anh, anh từ từ đứng lên vừa dỗ dành Nam Minh Triều mới khóc trở lại, lúc nhìn sang bà, ánh mắt đã khôi phục vẻ lạnh lùng:
“Con lấy ai mẹ can thiệp được sao?”
Câu hỏi của anh khiến cho bà rơi vào thế bị động, sắc mặt bà đang tức giận cũng hiện vài tia nhục nhã:
“Sao con có thể nói vậy… mẹ vẫn là mẹ của con…”
Nam Thái Gia rất nhanh đã cắt lời bà:
“Ba mẹ đến thăm xong chưa, xong rồi thì ai về nhà nấy đi. Sau này cũng không cần tới đây nữa.”
“Gia Gia…”
Ba chồng vừa lên tiếng, Nam Thái Gia đã lạnh lùng chỉnh lại:
“Ba gọi cho đúng.”
Anh không phải đứa trẻ ngày xưa ngu ngốc bị hai người họ lừa gạt nữa, anh không còn là thằng bé Gia Gia đần độn kia nữa. Anh ghét ai đó gọi anh như thế, mà cũng chẳng có ai gọi cái tên đó ngoại trừ ông. Anh cảm thấy mình giống như thú vật của ông khi ông gọi cái tên đó.
“Thằng bé này, con là đàn ông tại sao lại thù dai như đàn bà thế?”
Nam lão gia phàn nàn, xong lại hỏi tội anh:
“Biệt phủ nhà chúng ta sao giờ lại thành cái chỗ tị nạn rồi?”
Hai ông bà ở nước ngoài nên không quan tâm về chuyện trong nước. Lúc tới biệt phủ Nam gia đã bị một đám bảo vệ chặn lại, nói rằng không thể vào do hôm nay đóng cửa. Sau khi làm loạn một hồi, xuất trình giấy tờ xong xuôi ông mới chứng minh được rằng mình là chủ. Nhưng nơi đó giờ không thể ở được nữa…
“Dù sao cũng không có ai ở.”
Nam Thái Gia nhàn nhạt đáp.
Biệt phủ Nam gia để trống vài năm, Thiều Vân San đề nghị anh biến nơi đó thành nơi trưng bày nghệ thuật. Anh đồng ý. Khi Nam Thị vừa công bố tin tức này đã có rất nhiều nghệ nhân nổi tiếng ở nước ngoài tìm tới. Biệt phủ Nam gia rộng lớn, định không làm vì tiền nhưng ai ngờ quá đắt khách khiến anh phải đẩy giá cao. Giờ không ở nhưng nơi đó còn có thể kiếm rất nhiều tiền.
Vợ anh bảo để dành tiền đó cho con trai sau này, một quỹ đen riêng phòng ngừa trường hợp bất trắc.
Hai ông bà ấy về không đúng lúc, chỗ đó không ở được nữa rồi thì cũng tránh gặp cảnh gia đình riêng của hai ông bà cãi cọ tranh giành khi chung đụng một chỗ.
“Thế là con biến chúng ta thành kẻ không nhà không cửa thế này à?”
Nam lão gia hỏi và sự im lặng của Nam Thái Gia coi như là câu trả lời. Ông bà định cư hết bên nước ngoài, quốc tịch cũng đổi rồi thì cần gì biệt phủ đó. Chẳng qua là muốn hạch sách làm khó anh.
Nhưng giờ anh không còn đơn phương độc mã, anh có gia đình nhà vợ. Đặc biệt vợ của anh hiện tại không ngại mắt to mắt nhỏ với mẹ anh kia… so với hai ông bà, anh còn đang lo lắng vợ nổi loạn đây.
“Ba mẹ muốn thế nào?”
Không thể để tình hình cứ như vậy mãi, Nam Thái Gia muốn họ đi sớm. Ai ngờ anh nghe Nam lão gia nói:
“Còn muốn thế nào… giờ đây là nhà họ Nam thì đương nhiên ba sẽ ở lại đây. Mẹ con thì ba chịu…”
“Tôi cũng ở. Để tôi xem cái nhà này sống thế nào.”
Nam phu nhân ám chỉ Thiều Vân San.
“Không được.”
Nam Thái Gia không đồng ý.
“Cái gì gọi là không được? Chẳng lẽ con muốn người ta chê cười ba khi biết ba về đây mà phải đi ở chỗ lang chạ sao?”
Thiều Vân San nghe vậy, kéo lên một ý cười nửa miệng:
“Ba mẹ để ý ánh nhìn của người khác về mình như thế lại chẳng quan tâm vợ chồng con trong ngày cưới năm trước ê chề cỡ nào nhỉ?”
“Thôi con ạ.”
Thiều Khước ngồi phía đối diện kia cũng không nhịn được mà khuyên một tiếng.
Nam Thái Gia đang bế con, anh vỗ nhẹ eo cô an ủi. Thiều Vân San nắm lấy tay anh, cô nói với hai gia đình xa lạ đó:
“Thôi, dù sao ba mẹ cũng là người đã sinh ra chồng con. Mấy khi hai người về thăm anh ấy đâu… tầng bốn, tầng năm còn dư hai phòng, ba mẹ cứ tự nhiên… Mất công người ta lại đồn thổi con dâu nhà này đuổi ba mẹ chồng ra khỏi nhà.”
“Cô đừng tưởng cái nhà này là của cô, con tôi chưa chết đâu…”
Nam phu nhân vừa dứt lời, cô đã đáp ngay:
“Chồng con tất nhiên chưa chết, nhưng nhà đính tên con. Con đồng ý hay không còn phụ thuộc vào tâm trạng, nếu mẹ cảm thấy không hài lòng thì cửa ở kia… con không tiễn.”
Dứt lời cô quay sang hỏi Nam lão gia:
“Ba có ý kiến gì không ạ?”
Nam lão gia nhìn thấy sự ương ngạnh trong mắt cô, biết con trai mình nghe lời vợ nên không thể làm khác, ông đã thỏa thuận:
“Tầng bốn, tầng năm xa quá, chân ba đi không tiện.”
Cô dứt khoát đáp:
“Con cũng hết cách.”
Nói xong, cô đã ra hiệu cho Viện Viện chuẩn bị cơm tối. Viện Viện đi dặn dò nhà bếp, bữa tối này cả Thiều gia ở lại chắc hẳn là đông vui lắm đây.
Nhìn cô đi trước, Nam Thái Gia bế con theo sau, Nam phu nhân càng nhìn càng chướng mắt:
“Nam gia này đã bị loại con dâu này phá hỏng rồi.”
Cô vờ như không nghe thấy, còn chủ ý dặn Viện Viện:
“Thang máy đang bảo trì, em khóa lại đi.”
“Dạ.”
Nhìn sắc mặt hai nhà kia thộn đi, Thiều Phong Vân và vợ rất hả hê. Bây giờ, biệt thự bên kia và biệt thự bên này gắn kết như keo sơn, nhà bên đó là nhà bên này, nhà bên này cũng là nhà của chị gái. Mấy người thoải mái ở đây lại càng khiến hai gia đình kia khó chịu.
“Vợ à, tự dưng anh thấy lo quá!”
Đi lên tới phòng, Nam Thái Gia đột nhiên nói với cô.
Cô lập tức vòng ôm lấy anh và con:
“Đừng lo lắng, em ở đây rồi họ sẽ không thể làm tổn thương anh.”
Anh bật cười:
“Anh lo vì đất đai đều đứng tên em, nhỡ một ngày em thay lòng đổi dạ… em đuổi anh và con ra ngoài đường thì sao?”
Cô nghe vậy cũng cười, đáp:
“Không đâu, con sẽ ở lại, chỉ có anh ra đường thôi.”
Nam Thái Gia bị câu đùa này của cô làm cho giận, anh hậm hực trả con lại cho cô:
“Đấy, tôi biết ngay mà… Mẹ con cô chưa gì đã nghĩ tới ngày hắt hủi đuổi tôi ra ngoài đường rồi.”
Cô ôm con, sà vào lòng anh, phải dỗ dành anh một lúc anh mới chịu xuôi. Con đến giờ muốn ti ti, cô vừa cho con bú sữa vừa nói:
“Khi nãy thấy gia đình của ba mẹ anh… em tức lắm… Vậy nên mới không kiềm chế được nói những lời không hay… Anh thấy em có quá đáng lắm không?”
“Đúng là có hơi quá, em chỉ cần bảo họ đi là được rồi, còn nói nhiều như vậy…”
Nam Thái Gia thấy con trai ăn ngon lành, nhìn bầu ngực bên cạnh của vợ, anh cũng chợt muốn thử. Nhưng khi anh ghé miệng xuống lập tức bị cô không nhân từ đẩy ra xa. Hai người chành chọe nhau một lúc khiến Nam Minh Triều bị phá ăn cũng không yên, nhóc con dùng cái miệng nhỏ không răng ngậm chặt ti mẹ không chịu buông để bày tỏ thái độ bất bình.
Về phía hai gia đình của ba mẹ chồng tưởng rằng họ sẽ có cơ hội quậy phá ngôi nhà này, Nam phu nhân tuyên bố bà sẽ ở đây dạy dỗ đến khi đứa con dâu kia biết điều mới thôi. Nhưng không nổi tới một tuần sau, gia đình mẹ chồng đã khăn gói về Mỹ. Hai tuần sau, gia đình ba chồng cũng gấp gáp cuốn gói về Monaco.
Ngày tiễn gia đình ba chồng rời đi, Thiều Vân San nhìn chiếc xe đi xa, cô khoanh tay trước ngực. Nụ cười đắc thắng:
“Có thế nào thì mấy người cũng chỉ là nhân vật phụ của phụ thôi, làm sao có thể so với con?”
Nữ Nữ ở nhà bên cạnh, gia đình cô ấy đã chuyển về sống với ông bà Hàng. Hay tin cũng ra ngoài hóng chuyện, nhìn thấy cô thì giơ hai ngón tay cái lên:
“Phục cậu thật đó!”
Cô nói với cô ấy đang đứng ở phía xa xa trước cổng nhà họ Hàng:
“Đi shopping không?”
“Đi!!!”
Trong nhà họ Nam, Nam Thái Gia là ghê nhất rồi. Anh như vậy cô còn không sợ, họ thì có là gì?
Mẹ chồng muốn bắt cô vào bếp nấu nướng, cô nhẹ nhàng bảo Viện Viện cho giúp việc nghỉ ngơi một ngày. Vợ chồng cô và con ra ngoài ăn, còn dặn bảo vệ khóa chặt cửa, ai muốn nấu ăn thì tự lăn vào bếp. Thật đúng lúc trong số họ lại chỉ có vợ mới của Nam lão gia giỏi nấu ăn, nhưng họ không tình nguyện nấu cho cả gia đình của Nam phu nhân. Nam phu nhân được đà lên mặt cảnh cáo người tình của chồng trên danh nghĩa. Mà bà vợ mới này cũng không hiền, bình thường thì không quan tâm nhưng đã bị gây rối thì cũng sẵn sàng xắn tay áo cãi nhau. Báo hại hai gia đình của ba mẹ chồng cãi nhau om tỏi.
Còn khi mẹ chồng ép cô phải nuôi con theo cách của bà, cô lập tức quát thằng bé con riêng của bà phải theo ý cô.
Mẹ chồng mắng cô mất dạy, cô liền ‘cảm ơn mẹ đã khen’.
Tóm lại, cô rất ngang ngược, ngang ngược đến mức chồng và cha ruột của cô không chịu nổi. Nhưng người có tiếng nói trong lòng cô là hai người họ cũng chẳng buồn lên tiếng ngăn đâu… Càng ngăn cản cô càng làm loạn.
Mẹ chồng muốn gây áp lực cho cô, nhưng cô đã gây áp lực lại bà. Tóm lại bà không ở nổi nữa rồi, sau khi trở về Mỹ đến cuối đời cũng không thèm quay lại đây thêm lần nào. Tới khi Nam Minh Triều lớn, bà cũng chỉ nói chuyện với thằng bé chứ không động gì tới vợ chồng cô.
Về phía ba chồng, dường như có người tình trẻ bên cạnh khiến tính khí của ông đồng bóng hơn, cũng không sát phạt như xưa nữa. Đa phần những lần ông gây chuyện thì đều bắt nguồn từ việc cãi nhau với người vợ trên danh nghĩa. Hai người họ đã lâu không ở cạnh nhau, bây giờ quay lại vẫn bất hòa như trước, không khác gì.
Được cái, ông nội của Minh Triều lại rất coi trọng dòng máu chính thống. Dù rằng tình nhân sinh cho ông nhiều con và sau này cũng có cháu nhưng ông lại chỉ coi trọng Nam Minh Triều.
Thằng bé Minh Triều được mẹ dạy dỗ nên rất hòa thuận với hai ông bà nội.
Thiều Vân San có hiềm khích với người lớn, nhưng cô luôn dặn con phải ngoan ngoãn lễ phép với họ. Nam Minh Triều lớn rồi cũng thi thoảng đi thăm ông bà nội ở bên nước ngoài. Quan hệ căng thẳng giữa mẹ chồng nàng dâu vì vậy mới nguôi ngoai đi phần nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT