Trong mắt người của Hàng Thị, anh ta nghĩ ‘cậu kiêu ngạo gì chứ, người tình mới của sếp cậu cũng từng cuồng nhiệt theo đuổi sếp tôi, sếp cậu bây giờ chỉ coi là hưởng đồ sếp tôi không cần tới thôi’. Nhưng anh ta sợ đắc tội Thiều Vân San cũng ngại đụng chạm thẳng tới Nam Thái Gia nên không nói.
Người của Nam Thái Gia không những không tức giận, cậu ta bật cười vô tư, mà sâu trong ý cười có tia xem thường rõ rệt:
“Haha, biết là sếp của đằng ấy lúc nào cũng quan tâm tới mấy sự kiện từ thiện này, chỗ nào Hàng Thị chả có mặt. Không là chỗ cô Thanh thì cũng là chỗ mấy cô hoa hậu kia ấy… Nam Thị chúng tôi đều biết rõ mà. Sếp tôi thì lại đặc biệt không thích những kiểu vồn vã như thế, chẳng qua vì có Vân San tiểu thư nên biết chắc chắn sự kiện này uy tín thì sếp tôi mới không ngại chi thôi.”
Thanh Hàn Nữ đang có tin đồn với Phó Chủ tịch Hàng Thị, người đại diện của Nam Thị nhìn rõ cô ấy là một ngôi sao dễ mến, người ta không chủ ý đâm chọc Thanh Hàn Nữ mà là muốn mỉa mai Hàng Thương Lan không biết trân trọng, thích tạo cơ hội cho mấy cô hoa hậu người mẫu đến gần. Trong mắt cậu ta, sếp phải như Nam Thái Gia, chỉ làm vì có người phụ nữ của mình và không tạo điều kiện cho người phụ nữ khác mới là được.
Người của Hàng Thị muốn hỏi: Sao lúc sếp tôi đầu tư từ thiện cho những đại diện nam thì không thấy cậu bắt bẻ?
Thiều Vân San thấy ánh mắt bất bình của người đại diện Hàng Thị, cô đã vội vàng giải thích:
“Ôi giời ôi, anh Thương Lan đầu tư cho ai chẳng được. Đâu phải cứ đầu tư cho sao nữ là vì muốn cho người ta cơ hội tiếp cận, hay là bản thân anh ấy không thủy chung đâu? Nếu không tin thì cứ nhìn Khước Đại Gia nhà tôi đi, ba tôi ông ấy cũng tài trợ cho ối cô hoa hậu, nếu dùng suy nghĩ như thế thì chắc người ta mắng cha tôi là yêu râu xanh mất.”
“Nhưng…”
Người đại diện Nam Thị còn muốn nói thêm đã lập tức bị cô liếc một cái cảnh cáo, cô nói:
“Thôi thôi, mau ăn đi. Cơm nguội hết rồi…”
Không khí sau đấy trở nên rất gượng gạo, cũng may bàn sát bên cạnh có hiệu trường cùng các thầy cô giáo đã chủ động bắt chuyện cảm ơn nên chuyện kia mới tạm thời lắng xuống.
Trong lòng Thiều Vân San hiểu rất rõ những cô siêu mẫu đại diện từ thiện được Hàng Thương Lan đầu tư là mang tính chất công việc thật. Cô viết thế trong Nữ Nữ Thương Lan, trong nguyên tác Nữ Nữ cũng hiểu vấn đề này nên không ghen tuông. Chỉ có đám người mất não như Thiều Vân San nguyên tác và Tả Hữu Tịch mới vì chuyện đó mà giận thôi.
Nay đây khi người ta lôi chuyện này ra để so sánh giữa Nam Thái Gia và Hàng Thương Lan, cô nghe thế nào cũng cảm thấy câu chuyện chỉ mang tính chất xỏ đểu chứ chẳng có ý nghĩa gì.
Về mặt Nam Thái Gia, thâm tâm cô cũng không ngờ mình có thể thuyết phục anh xuống tiền nhiều như thế. Sau này, cô sẽ làm vậy nhiều hơn.
Ăn uống xong xuôi, cô tranh thủ lên xe nghỉ ngơi, Nam Thái Gia muốn nói chuyện với cô nên anh chủ động gọi qua. Hai người không nói được bao nhiêu câu cô đã ngủ gật mất, Nam Thái Gia nghe tiếng thở đều đặn dù anh lo lắng khi thấy cô ngủ nghỉ khó khăn nhưng cũng đã yên tâm hơn một chút.
Thiều Vân San bị đánh thức là do cô cảm thấy chiếc xe rung rung như đang di chuyển. Cô hé đôi mắt của mình nhìn thử, quả nhiên là thế. Bên ngoài cửa sổ xe, bầu trời đã ngả sang xế chiều, màu mỡ gà phủ nguyên một mảng trời xa xa. Viện Viện ngồi bên cạnh cũng đang say ngủ, gương mặt con bé thấp thoáng tia mệt mỏi.
Sau chuyến từ thiện này, hầu hết mọi người đều thấm mệt và muốn được nghỉ ngơi. Buổi chiều đáng lẽ ra còn có buổi tạm biệt với ban giám hiệu trường, nhưng chắc vì Viện Viện nghĩ cô mệt nên không gọi. Cô và con bé cùng tài xế nhà mình đi xe riêng của Thiều Thị, còn Nữ Nữ đi cùng xe chung của đoàn, không biết con gái ruột đã về tới thành phố chưa?
Không gian yên tĩnh lại bị âm thanh phát ra từ điện thoại nhiễu loạn, lúc ấy cô mới để ý chiếc điện thoại úp ngược trên đùi mình. Vừa lật màn hình, cô đã nhìn thấy một cảnh không nên nhìn của Nam Thái Gia. Đôi mắt cô mở to, miệng há hốc.
Vội vội vàng vàng lấy ngón tay che camera trước để anh không phát hiện ra cô đã tỉnh, sau đó tâm tư xấu xa cô đã lén lút quay video màn hình lại. Cảm thấy hơi tội lỗi nhưng ‘đáng đời anh’, ai bảo anh không chịu tắt máy khi cô ngủ quên. Đã vậy, anh tắm xong rồi còn không chịu mặc đồ nghiêm chỉnh, chỉ quấn nguyên khăn tắm bên dưới ‘báo hại’ cô nhìn được hết những thứ cần nhìn bên trên.
Cơ miệng Thiều Vân San vô thức mở ra khi cô tập trung nhìn vào màn hình, góc điện thoại rung qua rung lại làm cho cảnh xuân săn chắc, múi bay tung tóe kia lúc ẩn lúc hiện khiến cô sốt hết cả ruột.
Nào nào, lên tí nữa, đó đó chuẩn rồi… ấy, đừng di chuyển, mẹ nhà anh… đàn ông bước đi không thôi có cần lắc lư mạnh mẽ như vậy không… ôi được rồi… góc này đẹp rồi…
Cơ ngực săn chắc cùng với hai chỏm hoa nhô ra của anh làm Thiều Vân San phải nhìn lại ngực mình. Sau khi thèm thuồng so sánh, cô bỗng thấy Nam Thái Gia dựng góc điện thoại lên đâu đó. Anh lấy máy sấy, đứng nhìn vào gương để sấy tóc. Không biết có phải anh cố ý không nhưng từ góc điện thoại này, cô có thể nhìn thấy từ trên xuống dưới dáng người mê ly của anh.
Cô thừa nhận, chiêu mỹ nam kế này có tác dụng với cô.
Sau khi đã ngắm chán chê, tư liệu cũng đã có đủ, Thiều Vân San tranh thủ trước khi Nam Thái Gia phát hiện ra, cô vờ vịt ngáp một cái rồi kêu:
“Ồn quá!”
Cả hai người cùng quay lại nhìn, một người nhìn vào màn hình điện thoại phía sau, một người thì từ ghế lái quay lại.
“Xin lỗi tiểu thư, tôi sẽ để ý.”
Tài xế nói rồi quay đi tập trung lái xe, mặc dù anh ta cũng không biết mình đã đụng gì vào cô.
“Không sao đâu, tôi không nói anh.”
Thiều Vân San đeo Airpod nên chỉ mình cô nghe được tiếng máy sấy, sau khi nghe tiếng cô than ồn, Nam Thái Gia đã tắt máy sấy rồi quay lại cầm lấy điện thoại đưa gần lên tới mặt. Nhìn gương mặt ‘chưa tỉnh hẳn’ của cô, anh quan tâm hỏi:
“Tôi làm em thức à? Xin lỗi em, do tôi không để ý.”
Thiều Vân San định giở chứng trêu anh, nhưng trong đầu chỉ toàn cơ bụng với ‘múi sầu riêng’ nên không nghĩ ra gì để trêu. Cô còn đang âm thầm tiếc nuối vì nghĩ nếu như mình thức dậy sớm hơn có lẽ sẽ nhìn thấy người nào đó đang tắm… Cảnh tưởng tượng đó hiện đi hiện lại trong đầu cô khiến cô vừa xấu hổ vừa muốn biết.
Chết rồi, cô đang nghĩ gì thế này?
“À ờ…”
Cô ngập ngừng hỏi:
“Sao anh không tắt điện thoại?”
“Tôi lo em ngủ trên xe không an toàn.”
Lý do của anh không hợp lý lắm nhưng cô không bắt bẻ, cô nghiêng đầu về phía cửa xe, tỏ ra ‘nhàm chán’ cho anh xem chứ thực chất đang say sưa nhìn anh trên màn hình. Anh không tiếp tục sấy tóc mà đi tới tủ quần áo trong phòng thay đồ, cô nhịn không được phải cảm thán:
“Nhà rộng vậy?!?”
Chỉ riêng việc anh đi lại thôi mà cũng phải mất kha khá thời gian. Dựa vào hoa văn phía sau anh, cô đoán đây mới chỉ là gian phòng ngủ thôi, biệt phủ Nam gia trong nguyên tác còn khủng hơn thế nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT