“Coi như là em thông minh. Giới nhà giàu tầm trung không nói, nhưng đám người trong giới thượng lưu chính thống bọn họ rất khôn ngoan, ngoài mặt nói yêu em là vậy nhưng nội tâm nghĩ gì, tính toán điều gì không ai biết được. Đừng như mấy đứa ngôi sao mới nổi kia, tưởng được đám đại gia cho ít lợi lộc kèm mấy lời ngon ngọt đã nghĩ tất cả là của mình để rồi sau đó lại bị đá không thương tiếc. Nhất định phải chờ đến khi giấy tờ tài sản đều đính tên của em, khi đó mới chắc chắn được.”
Nếu trước kia thì Ngô Thanh Hà chắc chắn sẽ thấy Tả Hữu Tịch nói đúng nhưng sau khi trải qua yêu đương cùng với ông Lâm, cô ả đã bắt đầu có cảm giác muốn yên vị. Ban đầu tính hôi của rồi rời đi, có điều giờ lòng cô ta thật sự hướng tới vị trí Lâm phu nhân để được giàu sang phú quý đến già. Tài sản không cần nhiều, chỉ cần đảm bảo cho cô ta có thể yên ổn ở Lâm gia là được.
Ngô Thanh Hà chuyển chủ đề:
“Vậy chuyện của chị thì sao, chị tính thế nào?”
Tả Hữu Tịch hừ một tiếng:
“Giờ còn có thể thế nào, nếu Lạc Liên Chi đã không chịu làm con tốt hy sinh thì chúng ta đành tự lực thôi.”
“Giờ em là Lâm phu nhân tương lai rồi, chị không cần em động tay động chân giúp chị nữa, tránh bị ông Lâm để ý lại ảnh hưởng tới em. Chị chỉ cần em hỗ trợ về mặt tiền nong thôi, không nhiều đâu.”
“Chị có kế sách gì à?”
Ngô Thanh Hà nghi ngại hỏi.
Tả Hữu Tịch híp mắt nhìn ra xa xăm:
“Tạm thời có thể bỏ qua Thiều Vân San, đợi khi chị ngồi vững trên vị trí Hàng phu nhân chị sẽ xử sau. Còn giờ phải nhanh chóng hạ con khốn Thanh Hàn Nữ kia trước, loại đàn bà lẳng lơ như nó không xứng có được vị trí như ngày hôm nay…”
Ngô Thanh Hà dù không muốn đụng đến tiền của mình nhưng vì cô ta cũng ghét Thanh Hàn Nữ cho nên gật đầu đồng ý ngay:
“Đúng, loại nó phải cho thanh bại danh liệt mới được. Gần đây nghe nói nó còn được mấy đạo diễn lớn nhắm trúng, không biết là nhờ tiếng tăm của Hàng tổng hay là của Thiều Vân San chống lưng nữa? Nghĩ thấy tức thật, nếu như giờ Thiều Vân San vẫn chống lưng cho chị thì có phải tốt không, tự dưng chị ta trở mặt làm chúng ta khó khăn đi bao nhiêu… Hay là chị ta bị Thanh Hàn Nữ chơi bùa?”
Tả Hữu Tịch càng nghĩ càng tiếc những ngày được Thiều Vân San giúp đỡ, tiền nong và nguồn tài nguyên không bao giờ phải lo lắng suy nghĩ còn được oai oai trước mặt người khác.
“Chắc là không đâu, do cô ta chuyển đối tượng thôi… Vốn dĩ chuyển đối tượng là chuyện Thiều Vân San phải làm vì sau này chị mới là người đứng bên Hàng tổng, nhưng việc chuyển đối tượng sớm quá khiến chị không kịp sắp xếp.”
Tả Hữu Tịch tính sau khi mượn dao của Thiều Vân San hạ được Thanh Hàn Nữ rồi, bản thân cô ta ăn đủ tài nguyên cũng đã lớn mạnh khi đó sẽ lật mặt với Thiều Vân San, đá Thiều Vân San đi để chơi ván bài cuối cướp Hàng Thương Lan. Nhưng không ngờ mọi thứ thay đổi khiến Tả Hữu Tịch như vỡ hết kế hoạch.
Sau đó, vì Ngô Thanh Hà nhận được tin nhắn ông Lâm sắp tới cho nên phải tranh thủ bàn nốt kế hoạch với Tả Hữu Tịch rồi còn dọn dẹp đống rác do Tả Hữu Tịch thải ra.
Lần tới đây Tả Hữu Tịch định chơi một ván lớn để lật ngược tình thế, Ngô Thanh Hà nghe xong sắc mặt trở nên căng thẳng.
Nhưng muốn thay đổi cũng không kịp nữa rồi.
Giờ chỉ có thể đánh cược, nếu lần này thành công thì không còn ai xứng tầm giành giật Hàng Thương Lan với Tả Hữu Tịch được nữa. Chỗ dựa của Ngô Thanh Hà cũng đảm bảo hơn, Ngô Thanh Hà thật mong chờ mọi thứ sẽ thành công.
…
Kể từ ngày Thiều Vân San công khai làm chỗ dựa của mình trên mạng xã hội, Thanh Hàn Nữ cảm nhận được có ít phiền toái xuất hiện hơn hẳn. Điều đó khiến cô ấy nghĩ tới lời của Thiều Vân San nói tối hôm sinh nhật, đại ý rằng Thiều Vân San nhắc cô ấy nếu yêu thì cứ trực tiếp tiến tới với anh Thương Lan, không thì chỉ càng có nhiều sóng gió hơn thôi.
Không phải trước kia Thanh Hàn Nữ chần chừ cũng một phần là vì Thiều Vân San à? Bây giờ chính chủ người ta còn khuyên mình mau mau yêu anh Thương Lan thì bản thân mình có cớ gì phải chờ đợi thêm?
Quả xanh muốn ép chín sẽ thành ngọt chát, đúng như Thiều Vân San nói ba mẹ của anh không ưng ý cô do biết nhà họ Thanh trước kia từng bị phá sản. Tuy nhiên, ngoài mặt họ vẫn rất ôn hòa. Ngày cùng Hàng Thương Lan tới bệnh viện thăm Thiều Vân San, khi ra về cô ấy lỡ nghe được cuộc trò chuyện ngắn ngủi đầy hàm ý của Thiều Vân San và Nam Thái Gia.
“Anh thấy chưa, nhìn họ bằng mắt thường thôi cũng thấy sinh ra là dành cho nhau rồi. Anh mà đứng cạnh Nữ Nữ thì tướng số của anh phải vặn vẹo theo cô ấy, đến lúc đó mất hết cái tốt, giữ lại cái xấu thì kết cục giống như tôi nói ở Las Vegas đấy!”
Thanh Hàn Nữ không biết rằng lúc đó chỉ do Thiều Vân San muốn dọa Nam Thái Gia chút thôi. Nam Thái Gia cũng hơi hãi, anh đáp:
“Nhưng cớ gì tướng bọn họ đi với nhau thì được, còn tướng hung như chúng ta ở cạnh nhau thì không? Có thật là không hợp không, hay do em đang dùng nó làm lá chắn để tránh né tôi hả?”
Thanh Hàn Nữ muốn nghe câu trả lời của Thiều Vân San, nhưng lúc ấy Hàng Thương Lan đã từ nhà vệ sinh quay lại và dẫn cô ấy đi xa. Từ lúc nghe đoạn hội thoại kia, Thanh Hàn Nữ cứ cấn cấn trong lòng, có lẽ nào Thiều Vân San bỗng nhiên nhìn được tướng số nên mới rút lui không theo đuổi Hàng Thương Lan nữa?
Hay thực tế từ xưa cô ấy đã nhìn được anh Thương Lan có tướng số đẹp nên muốn kéo anh ấy về mình? Không, lời giải thích như vậy không hợp lý lắm… Như thế rất khó lý giải việc Thiều Vân San lúc trước vô cùng ghét mình lại đột nhiên chuyển thành yêu thích, và việc Thiều Vân San bỗng nhiên từ bỏ anh Thương Lan.
“Nào nào, các cháu mới tới chưa có phần thì tới chỗ cô hoặc chỗ các cô chú bên kia… Chỗ nào cũng được nhưng đừng vì cô nào xinh đẹp nhất là chọn nhé! Như thế thì quá tải chỗ cô ấy mất!”
Bị giọng nói trêu đùa phát ra từ loa của Thiều Vân San và tiếng cười bẽn lẽn của đám trẻ cắt ngang, Thanh Hàn Nữ sực tỉnh. Bản thân mình càng nghĩ càng rối, chi bằng cứ ra hỏi thẳng Thiều Vân San cho rồi?
Nghĩ như vậy, Thanh Hàn Nữ đành nhờ một người khác thay chỗ của mình hỗ trợ phát quần áo và cặp sách cho đám trẻ con ở một trường học vùng sâu vùng xa. Còn bản thân cô ấy lại đi về phía Thiều Vân San đứng ở đầu bên kia trong hàng phát đồ từ thiện.
“Của con đây, cố gắng học giỏi nhé!”
Thiều Vân San đưa đồ từ thiện cho đứa trẻ trước mặt, vì nước ở đây không được sạch cho nên trong đám trẻ có không ít cháu bị mẩn ngứa hoặc bệnh gì khác mà cô không nhìn ra.
Cô không yên tâm dặn dò:
“Con sang chỗ các bác sĩ kia, bảo họ cho thuốc con bôi da nhé!”
“Dạ, con cảm ơn cô ạ.”
Thiều Vân San nghe giọng đứa bé dễ thương, cô xoa nhẹ đầu nhóc lại không quan tâm với thân phận cao quý của mình mà cứ gần gũi với mấy đứa trẻ có hoàn cảnh khắc khổ này. Trong mắt người khác điều đó thật chói mắt. Thanh Hàn Nữ đứng phía sau lặng lẽ nhìn, đến khi Thiều Vân San vô tình quay ra bị giật mình, Thanh Hàn Nữ mới cười đầy xấu hổ.
“Bên đấy hết đồ rồi à?”
Thiều Vân San hỏi.
Thanh Hàn Nữ khẽ lắc đầu, cô ấy kéo nhẹ lưng áo Viện Viện đứng ở chỗ phát đồ bên cạnh Thiều Vân San rồi đề nghị:
“Cô đổi chỗ cho tôi nhé!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT