Tú bà nhìn thấy hai người bọn họ như thấy được cứu tinh, tay chân cùng lúc hoạt động, mang hai người tới hiện trường, nói: "Hai vị đại nhân nhất định phải thay Tương Hồng giải oan đó."
Khóe môi Triển Chiêu miễn cưỡng cười, trong miệng liên tục lên tiếng trả lời, luống cuống kéo cánh tay của tú bà đang vịn trên người mình xuống. Bản thân thì mau chóng lẩn vào phòng.
Bởi vì phòng của Tương Hồng là hiện trường hung án, tú bà còn chưa kịp bước chân vào đã bị cản lại. Triển Chiêu thở phào nhẹ nhõm, từ từ thong thả bước tới bên cửa sổ.
Mùi máu tươi trong phòng quá đậm, mặt của Tương Hồng cũng bị rạch nát, hắn không đành lòng tới nhìn. Hơn nữa hắn cũng không có y thuật của Công Tôn, nên chỉ đành hai tay cầm kiếm, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Trên mặt nước, có một con thuyền nhỏ trắng như tuyết đang trôi chầm chậm không có phương hướng. Trên thuyền, một vị thiếu niên áo trắng, trong tay cầm vò rượu đứng ở đầu thuyền cũng đang nhìn về phía Triển Chiêu. Hai bên nhìn nhau, cả hai người đều sửng sốt. Đầu tiên cảm thán đối phương tuấn mỹ bất phàm, sau đó lại thấy người kia nhìn quen quen.
Thiếu niên áo trắng mặt lạnh như băng, có chút cảm giác bất cận nhân tình. Triển Chiêu lại không ngại, không chút keo kiệt bày ra khuôn mặt tươi cười xán lạn của bản thân. Khóe môi cong lên, nở một nụ cười thật to làm ấm lòng người.
Thiếu niên áo trắng ngơ người, có lẽ do đã lâu không nhìn thấy người ngoài nào có nụ cười chân thành, không chút tạp chất như vậy. Khóe môi cũng cong lên, nhưng sau đó lại lập tức mím thành một đường.
Hai tay đang nắm chặt Cự Khuyết của Triển Chiêu nhàn nhã khoát lên khung cửa sổ, cao giọng hỏi: "Là Bạch huynh sao? Nhiều năm không gặp."
Thiếu niên áo trắng chắp tay, cũng hỏi một câu: "Triển huynh?"
Vừa dứt câu, hai người đều ngây ngẩn cả người.
Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường thích màu trắng, cả ngày mặc một thân trắng như tuyết, ngay cả phụ kiện cũng màu trắng, tay cầm tuyệt thế yêu đao Tuyệt Trần. Triển Chiêu nhìn thiếu niên áo trắng kia, người này cũng vậy.
Nam Hiệp Triển Chiêu vào triều làm quan, tay cầm Cự Khuyết. Thiếu niên áo trắng nhìn Triển Chiêu, một thân áo đỏ, chính là quan phục của ngự tiền đới đao.
Sắc mặt của thiếu niên áo trắng càng lạnh, ai không biết còn tưởng Triển Chiêu có mối thù cướp vợ giết cha gì với y. Sau đó, thanh âm rét như vụn băng hung tợn nói: "Mèo ngu."
Thanh âm mang theo nội lực, mọi người trong Khoái Vân Lâu đều nghe thấy. Công Tôn Sách, Vương Triều, Mã Hán trong phòng và bộ khoái, tú bà, quy công, các cô nương ngoài cửa đều ném ánh mắt lên người đang đứng bên cửa sổ.
Triển Chiêu đỡ trán, trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ: "Bạch Ngọc Đường."
Lời Triển Chiêu vừa dứt, chỉ thấy một bóng trắng lóe lên, đánh tới cửa sổ. Tiếp đó một bóng đỏ cũng lóe lên. Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng "keng keng" khi vỏ đao và vỏ kiếm va vào nhau. Hai bóng đang đỏ trắng kia lại tách ra lại nhào vào nhau, trong chốc lát bay lên trời một chốc nữa lại phóng tới nóc nhà.
Sau đó, giọng nói ôn hòa của Triển Chiêu truyền tới: "Bạch huynh, Triển mỗ có công vụ trong người!"
Lúc sau lại truyền tới một giọng nói lạnh như gốm ngọc: "Bạch gia gia quan tâm ngươi có công vụ không có công vụ làm gì, đánh xong rồi nói!"
Tiếp đó, tiếng đao kiếm chạm nhau càng thêm mạnh mẽ. Đỏ trắng giao thoa, khiến người xung quanh hoa cả mắt.
Người tụ tập ở bờ sông ngày càng nhiều, gần như toàn bộ người trong Khai Phong đều tới xem mèo chuột tranh đấu. Mọi người đều vỗ tay khen hay, vô cùng náo nhiệt.
Bạch Ngọc Đường nghe thấy tiếng động phía dưới, sắc mặt càng lạnh. Y luôn là kiểu người kiêu ngạo, nghe bách tính trầm trồ khen ngợi lại làm y cảm thấy bản thân như đang diễn xiếc ảo thuật cho kẻ khác xem. Cảm giác chán ghét trong lòng lại tăng gấp bội, trong mắt đã mang sát ý. Chẳng qua dù tính tình y quái lạ, làm người vẫn không tệ, sẽ không ra tay với dân chúng vô tội. Vì vậy xoay người, bắt đầu xuống tay độc ác với Triển Chiêu.
Triển Chiêu cảm giác hơi thở của người kia biến hóa, chỉ biết dở khóc dở cười, trong lòng kêu oan.
Công Tôn Sách tới trước cửa sổ kêu bọn họ dừng lại, không ngờ hai người càng đánh càng hăng. Vừa rồi Triển Chiêu còn biết kêu dừng, nhưng lúc này lại gặp kỳ phùng địch thủ khó có được, cũng thấy hào hứng. Hai người đưa tay, ném vỏ đao vỏ kiếm vào cửa sổ, tiếp tục đánh.
Công Tôn Sách tức giận, móc một đống chai chai lọ lọ ra khỏi tay áo. Sau đó mở một bình, thừa dịp hai người đang ở gần cửa sổ, đao kiếm chém nhau, không rảnh để ý tới chỗ khác, trực tiếp hất cái bình kia ra ngoài.
Mọi người chỉ thấy hai bóng dáng đỏ trắng vốn đang đánh tưng bừng không ngờ Công Tôn ra tay bất chợt, không kịp né tránh, trong nháy mắt cứng đờ. Sau đó cả hai rơi xuống sông y như hai quả cân. Một tiếng 'Ầm' vang lên, bọt nước văng lên thật cao.
Công Tôn Sách xuất sư từ Dược Vương cốc, tới nay thích nhất là chế ra mấy loại thuốc kỳ kỳ quái quái. Lần này thứ y rải là món thuốc mà y tâm đắc, 'kiến phong nhập thủy'.
'Kiến phong nhập thủy' là thứ Công Tôn nghiên cứu để đùa bỡn người khác. Sau khi thuốc gặp gió dược tính sẽ lan ra. Người bị dính thuốc chỉ cần ngâm mình trong nước sẽ trở lại bình thường, đây vốn là thứ Công Tôn dùng để đối phó với mấy học sinh Thái Học viện ỷ vào thân thế bối cảnh của bản thân mà không để người khác vào mắt.
Công Tôn Sách vốn thấy phía dưới là sông, hai vị đại hiệp nào đó dính phải bột thuốc sẽ phải ngừng tay, rơi xuống nước rồi thì dược tính cũng hết. Ai ngờ hai người này cứ như quả cân, gặp nước là chìm, hơn nữa chìm càng lúc càng nhanh.
Hai người mới vừa rơi xuống nước đã đơ cả người, không để ý tới hình tượng ra sức vùng vẫy. Sau đó mặt nước nổi lên một chuỗi bọt khí, hai người kia lại không thấy đâu. Công Tôn bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch. Dùng sức đẩy Vương Triều Mã Hán xuống nước cứu người.
Vương Triều Mã Hán luống cuống tay chân vớt Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường suýt chết chìm lên, Công Tôn Sách lấy ra một chiếc bình đổ bốn viên thuốc đen thùi lùi ra đưa cho họ. Không đợi Triển Chiêu từ chối, sống chết nhét vào trong miệng bốn người Triển Bạch Vương Mã.
Triển Chiêu, Vương Triều và Mã Hán sớm bị thuốc của Công Tôn hại tới quen rồi, thuốc mới vừa vào miệng đã nuốt trọng, lúc đầu có hơi nghẹn, chẳng qua sau đó đã thở phào một hơi.
Công Tôn là thần y đương thời, ngay cả ngự y trong cung cũng có lúc phải xuất cung tới thỉnh giáo y. Cho nên Khai Phong phủ có vị tôn thần như vậy tọa trấn, mỗi lần mọi người ra ngoài, dù là có việc công hay việc tư, đều có thể yên tâm to gan bị thương trúng độc. Vả lại Công Tôn giữ vững phong thái thầy thuốc hành y cứu đời, chỉ cần là người cầu y, dù có thân phận giá cả thế nào, dù nhiễm bệnh nặng nhẹ ra sao, đều ra sức khám chữa bệnh, không có ngoại lệ.
Nhưng nếu là thần y, đương nhiên sẽ có chỗ không giống người bình thường. Khác biệt của Công Tôn Sách chính là mỗi lần y chế thuốc cho đám người rõ ràng thân thể cường tráng lại có nội lực hộ thể, không mắc bệnh nặng mà bệnh nhẹ lại tới không dứt, bệnh không tới tìm mình thì mình tự chuốc lấy phiền phức, chắc chắn phải chế loại khó nuốt nhất.
Triển Chiêu lấy công vụ làm trọng, võ công cũng số một số hai, trong chốn giang hồ ít ai địch lại hắn. Thế nhưng tâm địa hắn quá mềm, lại ỷ thân thể mình tốt, lúc nào cũng liều mạng làm việc. Mỗi khi ra ngoài xử lý công vụ, phạm nhân không chút thương tích nào, hắn lại mang theo vài vết thương bệnh nhẹ về. Bởi vậy Công Tôn đặc biệt chế vài loại thuốc cho hắn. Công hiệu không khác gì thuốc trị thương hàn và kim sang dược thông thường, nhưng lúc nuốt vào vị lại cay xé lưỡi, thoa lên sẽ thấy đau nhức.
Triển Chiêu bị hành hạ một hai lần trí nhớ cũng tốt lên, lúc đi làm công vụ cũng bớt bị thương bị bệnh lại. Công Tôn thấy có hiệu quả, cười tủm tỉm dời mắt tới trên người Tứ đại môn trụ và các bộ khoái khác trong Khai Phong phủ.
Toàn bộ Khai Phong phủ, trừ Ngụy đại nương chuyên quản chuyện ẩm thực hàng ngày của bọn họ ra, ngay cả Bao đại nhân cũng không tránh được một kiếp. Nuốt xuống một viên thuốc trị thương hàn, bệnh thì có hết, nhưng đai lưng lại lỏng một vòng.
Cho nên lúc Công Tôn lấy thuốc ra, Triển Chiêu, Vương Triều và Mã Hán lập tức bế khí ngưng thần, thuốc vào trong miệng ngay lập tức nuốt xuống, một chút do dự cũng không có.
Vợ của đại đảo chủ Hãm Không đảo Lư Phương —— Mẫn Tú Tú cũng là truyền nhân của Dược Vương cốc, theo lý thuyết, nàng phải gọi Công Tôn là sư thúc.
Mẫn Tú Tú có y thuật cao siêu, dùng độc cũng xuất thần nhập hóa. Mỗi lần Hãm Không đảo có người bị bệnh bị thương hay trúng độc. Chỉ cần nàng ra tay thì không còn việc gì phải lo cả. Hơn nữa theo yêu cầu của Bạch Ngọc Đường, vị thuốc của nàng chắc chắn sẽ ngọt ngào, không chỉ vào miệng liền tan, còn rất dễ nuốt. Bởi vậy lúc Công Tôn Sách nhét một viên thuốc vào miệng Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cũng không nuốt vội, còn cắn một cái.
Thà rằng không cắn thì thôi, vừa cắn vào, vị chua cay lập tức lan đầy miệng. Mũi Bạch Ngọc Đường đau xót, nước mắt cũng ứa ra hốc mắt.
Cũng may từ nhỏ y đã luyện công, ăn không ít khổ. Trước khi Mẫn Tú Tú gả qua, cũng từng uống không ít thuốc khó nuốt. Đảo mắt một cái, nước mắt đã bị y cố gắng nhịn xuống. Sau đó hất đầu, nuốt viên thuốc kia.
Triển Chiêu thấy vành mắt Bạch Ngọc Đường đỏ lên, trái tim lại mềm nhũn, hai tay chống lên mặt đất, quan tâm hỏi: "Bạch huynh, ngươi không sao chứ?"
Bạch Ngọc Đường nghiêng người ra sau, né tránh Triển Chiêu, trong giọng nói mang theo châm biếm: "Không nhọc Triển đại nhân hao tâm tổn trí, thân thể của Bạch gia ngươi rất tốt." Sau đó lại cười hì hì vươn tay, nắm cằm Triển Chiêu, khẽ nhướng giọng nói: "Con mèo nhà ngươi, quả đúng là mèo, bản tính sợ nước cũng y chang."
Bạch Ngọc Đường bóp cằm Triển Chiêu, Triển Chiêu chỉ nghĩ y phong lưu thành thói, hành vi ngả ngớn. Không vui xoay đầu sang bên kia, muốn giải cứu cằm mình khỏi sự kiềm chế của đối phương. Bạch Ngọc Đường thấy hắn di chuyển, càng dùng sức, bóp cằm hắn đỏ một mảng.
Triển Chiêu bị đau, đôi mắt vô tội mở to, nước mắt lưng tròng nhìn y.
Bạch Ngọc Đường thấy hắn không tránh, cười đắc ý ngồi dậy. Một đôi cặp mắt đào hoa hơi cong lên, khóe môi cũng mang ý cười. Làm gương mặt vốn đã tuấn mỹ lãnh diễm đến chói mắt của y dịu dàng hơn nhiều.
Sau khi hai người rơi xuống nước, bộ khoái Khai Phong đã đi giải tán người dân, cho nên cảnh Triển Chiêu hai mắt đẫm lệ mông lung tủi thân, Bạch Ngọc Đường cười dương dương đắc ý chỉ rơi vào trong mắt Công Tôn Sách, Vương Triều và Mã Hán. Ba người cùng lúc hít một hơi khí lạnh, trong đầu nhảy ra hai chữ 'họa thủy' to.
===---0o0o0o0---===
Tác giả có lời muốn nói:
Vì tui viết truyện cổ trang nên phần này tui phải viết rất lâu, đây cũng là lần đầu tiên viết đam cổ trang, cho nên nhất định sẽ có nhiều sai sót. Nếu các bạn đọc không ngại thì vui lòng để lại bình luận, nếu thích thì lưu lại nhé. Moa moa /(˘3˘)
- --0o0o0o0---
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT