Dưới ánh mắt lạnh giá của Phó Đình Xuyên, Khương Lạc Lạc nơm nớp lo sợ xuống xe, nghĩ tốt nhất là nhân lúc Phó Đình Xuyên không chú ý, có thể nhanh như chớp chạy trốn mà không để lại dấu vết.
Đáng tiếc cậu vừa mới bước hai bước, thì cổ áo đã bị người ta nhắc lên.
“Đi đâu?”
Sau gáy lạnh căm căm, Khương Lạc Lạc lắp bắp nói, thuận miệng tìm cái lý do: “Em muốn đi vệ sinh.”
Bá tổng Phó Đình Xuyên cười lạnh, “Ha.”
5 phút sau.
Khương Lạc Lạc như học sinh mắc lỗi bị phạt, xấu hổ nhìn Phó Đình Xuyên.
Phó Đình Xuyên bày cái mặt lạnh ra, dựa nửa người vào cửa nhà vệ sinh, cằm hướng về phía bồn cầu.
“Không phải em muốn đi vệ sinh sao, đi đi.”
Khương Lạc Lạc nhìn nhìn ánh mắt ghen tuông của hắn, rồi quay đầu nhìn bồn cầu, thử thương lượng cùng hắn:
“Không thì, anh ra ngoài trước……”
Phó Đình Xuyên nhìn cậu ngoài cười nhưng trong không cười, “Sao, hắn ta có thể ôm em tắm rửa cho em, nhìn em sạch sẽ từ trên xuống dưới, đến phiên anh thì không được?”
“Hắn ta nhìn được, còn anh không nhìn được?”
Khương Lạc Lạc mới vừa đặt tay lên lưng quần, thì cảm nhận được ánh mắt nóng rực sau lưng, như có cái gì đó đang bị đốt cháy.
Cậu vẫn không đi vệ sinh, khuôn mặt nhỏ nhịn đến mức đỏ bừng, vuốt vuốt áo thun của mình, xoay người đi ra ngoài: “Quên đi, em không muốn đi nữa.”
Mới vừa đi tới cửa, thì một cánh tay chống lên khung cửa bên kia, Phó Đình Xuyên chắn trước mặt cậu, “Tôi nhìn em một cái, em có thể mất miếng thịt sao?”
Khương Lạc Lạc nâng mắt nhìn hắn, lông mi chớp chớp, nhỏ giọng oán trách: “Anh nhìn em, sao mà em không xấu hổ chứ……”
Phó Đình Xuyên lại cúi đầu sát vào cậu hơn, hơi thở nhào vào trên mặt hắn, “Ồ, anh nhìn em thì em thấy xấu hổ, nhưng hắn ta nhìn em thì em liền không xấu hổ?”
“ Tại sao rõ ràng là anh gặp em trước, nhưng bây giờ ngược lại là hai người các người thân thiết hơn?”
“Anh ấy đâu có nhìn em đi vệ sinh……”
Khương Lạc Lạc không phục nhỏ giọng lẩm bẩm, “Người ta lại không có biến thái như anh……”
Phó Đình Xuyên chống tay còn lại lên tường, ôm cả người Khương Lạc Lạc trong lòng ngực, trong miệng đầy giấm:
“Hắn ta không nhìn em đi vệ sinh, người ta là chính nhân quân tử, cũng không biến thái……”
“Người ta chỉ là cởi sạch quần áo của em, ôm vào trong ngực rồi tắm rửa cho em……”
Phó Đình Xuyên càng nghĩ càng tức:
“Hắn ta tắm cho em như thế nào? ôm em như thế nào? Hai người cùng nhau tắm dưới vòi hoa sen? Cũng ôm em đi vào bồn tắm uyên ương nghịch nước?”
“Anh cũng không có cái loại đãi ngộ này!”
“Còn có chỗ này của em……”
Ngón tay hơi lạnh đặt trên gáy cậu, vết đỏ gần đầu ngón tay đã nhạt đi rất nhiều, “Còn có trên eo của em……”
Phó Đình Xuyên cắn răng, lu giấm bị đổ, giọng nói như bị bóp ra từ trong cổ họng: “Em còn dám nói hai người không có gì? Vậy dấu vết này là như thế nào?”
Bị Phó Đình Xuyên chỉ trích một trận liên tục như pháo nổ, đầu Khương Lạc Lạc ong ong, cậu bắt đầu hoài nghi chính mình với nhân cách thứ hai của Phó Đình Xuyên có thật sự phát sinh cái gì quá mức hay không.
Nhưng cái lần bị nhân cách thứ hai của Phó Đình Xuyên ôm tắm rửa đó, còn không phải bởi vì tên cẩu nam nhân trước mặt này không rửa sạch cho cậu, mới dẫn đến cậu bị sốt cao đến mơ hồ à……
Còn có dấu vết trên người này, mặc kệ là nhân cách chủ Phó Đình Xuyên, hay là nhân cách thứ hai để lại, nói đi nói lại, cũng đều là thân thể Phó Đình Xuyên này làm ra, thế nhưng bây giờ còn lại đây chỉ trích mình……
Cậu một mình tiến vào trong thế giới này, không nơi nương tựa, còn phải ứng phó với hai nhân cách của Phó Đình Xuyên, mỗi ngày đều đau eo đau chân……
Cậu đã đủ đáng thương rồi, thế nhưng bây giờ Phó Đình Xuyên còn muốn chỉ trích mình.
Khương Lạc Lạc cắn môi, trong lòng vô cùng oan ức.
Từng ngọn lửa trong lòng Phó Đình Xuyên bốc lên, nghĩ đến cảnh tượng Khương Lạc Lạc bị một người không phải mình ôm vào trong ngực thân mật vô cùng, vị chua từ dạ dày trực tiếp lan tràn lên tới lưỡi.
Nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên hắn thích một người, kết quả ra trận chưa thắng, thì nửa đường đã bị bản thân phủ xanh đầu rồi!
Phó Đình Xuyên hít sâu một hơi, vừa định hù dọa Khương Lạc Lạc, cảnh cáo cậu không được cùng nhân cách kia có quá nhiều liên quan, liền nhìn thấy người trước mắt chậm rãi cúi đầu xuống.
Lông mi run run, rũ trên gương mặt trắng nõn, chậm rãi đỏ hốc mắt.
Từ góc độ này nhìn xuống, Khương Lạc Lạc nhấp môi, nước mắt tràn mi như sắp khóc, cực kì nhu nhược đáng thương.
Một người nhỏ bé như vậy, bị hắn đẩy vào tường, giữ trong lòng ngực, như thể chỉ cần một bàn tay là có thể bế cậu lên.
Vừa mỏng manh, vừa tinh tế.
Trong lòng như là bị cây búa gõ một cái, Phó Đình Xuyên liền vô cớ mềm lòng,duỗi tay sờ mặt cậu, theo bản năng thả nhẹ giọng: “ Sao lại khóc?”
Khương Lạc Lạc đỏ mắt, tựa hồ cũng cảm giác được chính mình bị đối phương nói hai câu liền khóc bộ dáng có chút mất mặt, Tiểu nãi âm* mềm mại phản bác: “Em mới không khóc.”
*小奶音: Tiếng của trẻ con, (giọng loli) chủ yếu đề cập đến âm thanh của trẻ em nói chuyện và phổ biến hơn ở những đứa trẻ đã học nói. Âm thanh sữa đẹp nhất là tiếng trẻ gọi “mẹ”. Âm thanh của sữa đặc biệt ngọt ngào. Âm thanh sữa của trẻ bắt đầu biến mất dần dần từ độ tuổi từ 5 đến 6, vì vậy cha mẹ có thể ghi âm thêm âm thanh của con mình để lưu giữ những âm thanh này.(baidu)
Phó Đình Xuyên sờ mặt cậu, cảm xúc mềm mại mượt mà trên tay càng làm hắn thêm lưu luyến, hai ngón tay nâng cằm Khương Lạc Lạc lên, Phó Đình Xuyên cúi người xuống, hôn lên cánh môi cậu.
Trong không khí truyền đến một tiếng thở dài, giọng nói bên tai trầm thấp mà dễ nghe: “Bảo bối, anh phải làm gì với em bây giờ đây.”
Khương Lạc Lạc lông mi run run, nâng mắt nhìn hắn, đôi mắt ngấn nước đặc biệt ngây thơ, lúc nhìn qua, nó như chứa đầy ủy khuất.
Phó Đình Xuyên lại hôn hôn mặt cậu.
“Không được cùng hắn ở bên nhau, không được cùng hắn làm chuyện như vậy, cũng không cho thích hắn.”
“Em là của một mình anh, nghe chưa?”
-
Khương Lạc Lạc bị chọc khóc cực kì dễ dỗ.
Bánh mousse dâu tây đặt trên chiếc dĩa sứ nhỏ màu trắng, lúc Phó Đình Xuyên bưng tới, mắt Khương Lạc Lạc sáng rực lên.
Như là mèo con bị bạc hà mèo hấp dẫn, đôi mắt tròn xoe nháy mắt mở to lên.
Phó Đình Xuyên bị ý nghĩa này trong đầu mình chọc đến không nhịn được cười cười, đưa cái dĩa sứ tới trước mặt Khương Lạc Lạc, “Muốn không?”
Khương Lạc Lạc vội vàng gật đầu không ngừng, mắt trông mong nhìn Phó Đình Xuyên.
Phó Đình Xuyên ngồi bên cạnh câu, vỗ vỗ chân mình, “Ngồi lên đi.”
Nhìn người ngồi trong lòng ngực mình, Phó Đình Xuyên cầm chiếc nĩa đồng nhỏ trong tay, múc một miếng đút vào miệng cậu, “Ăn đồ của anh, thì đừng giận anh nữa được không?”
Khương Lạc Lạc nhận cái nĩa nhỏ từ trong tay hắn, tự mình múc một miếng đưa vào miệng.
Vị ngọt của dâu tây và vị mịn của kem hòa quyện vào độ thơm mềm của phôi bánh bật lên trong miệng, kèm theo chút mát lạnh.
Cậu vui vẻ quơ quơ cẳng chân, “Em mới không giận.”
Đôi môi đỏ mọng của cậu dính chút kem, lúc nói chuyện thi thoảng nghiêng đầu nhìn hắn, vừa trong sáng vừa dâm, rất quyến rũ.
Phó Đình Xuyên giống như bị mê hoặc, thò lại gần hôn hôn khóe môi cậu, đầu lưỡi từ trên cánh môi cậu liếm qua, đưa kem vào trong miệng.
Khương Lạc Lạc không hề phòng bị mà tò mò quay đầu nhìn hắn một cái, hai người mắt đối mắt, chóp mũi đối chóp mũi, ngay cả hơi thở cũng hòa vào nhau.
Nhận thấy được tay đối phương bắt đầu không thành thật muốn luồn vào trong quần áo cậu, Khương Lạc Lạc nhanh chóng múc một nĩa bánh kem đưa qua, “Cho anh.”
Phó Đình Xuyên nhướng mày, trên gương mặt cao quý anh tuấn nở nụ cười nhẹ, liếc nhìn miếng bánh kem được đưa đến bên môi mình.
Khương Lạc Lạc nho nhỏ mà “À” một tiếng, “Đúng rồi! Anh không ăn đồ ngọt.”
Ý cười trên mặt Phó Đình Xuyên càng sâu, “Em còn nhớ rõ anh không thích ăn ngọt?”
Hắn vòng tay qua em Khương Lạc Lạc, cưng chiều mà nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ xinh sáng ngời trước mặt, “Tính ra tình yêu của chồng dành cho em không phải là vô ích.”
Nói xong hắn mở miệng, dùng cái nĩa mà Khương Lạc Lạc đã dùng, ăn miếng bánh kem kia.
Khương Lạc Lạc nhìn cái nĩa trống không, thình lình liền nhớ tới cảnh tượng ngày đó hắn từ chối Bạch Đường.
Bạch Đường cho hắn một hộp điểm tâm ngọt lớn hắn không ăn, mà lại cướp một miếng bánh kem dâu tây nhỏ trong tay mình……
Cậu một lời khó nói hết liếc nhìn Phó Đình Xuyên một cái: Cẩu nam nhân này quả nhiên không phải là cái thứ gì tốt!
Hắn sẽ bốc lột mình!
Ngay cả một miếng bánh kem cũng muốn cướp của mình!
Bị tiểu mỹ nhân trong lòng ngực nũng nịu liếc nhìn, lòng Phó Đình Xuyên như bị con kiến bò qua, ngưa ngứa*.
*痒酥酥: phát âm là yǎnɡ sū sū, là một từ tiếng Trung mô tả:
1. Miêu tả hơi ngứa.
2. Diễn tả cảm giác thoải mái, vui vẻ.
3. Mô tả sự phát sinh của một ham muốn mãnh liệt nào đó khó kìm nén.
Hắn“vụt”một cái ôm Khương Lạc Lạc đứng dậy, ánh mắt ái muội, “Chồng đưa em đi ăn đồ ngon hơn!”
Khương Lạc Lạc cảm giác cái lời này không phải là lời gì hay ho, giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của hắn.
Vừa đúng lúc này điện thoại trên mặt bàn không muốn sống nữa mà đổ chuông, Khương Lạc Lạc duỗi tay cầm điện thoại di động lên, trực tiếp bấm vào nút trả lời, lớn tiếng nói một câu: “Phó tổng, có người tìm!”
Sau đó để sát bên tai Phó Đình Xuyên.
Phó Đình Xuyên thực sự bị một loạt động tác nước chảy mây trôi như gặp kẻ địch mạnh của cậu chọc cười.
Hắn lại ôm Khương Lạc Lạc ngồi xuống, nghe giọng nói bên kia điện thoại.
“Phó tổng, tìm được tung tích của Bạch Đường tiểu thiếu gia rồi.”
Khương Lạc Lạc nhịn không được tò mò, lén lút mà đưa lỗ tai qua, tóc mềm mại dán bên mặt Phó Đình Xuyên.
Phó Đình Xuyên sờ sờ tóc của cậu, “Ở đâu?”
Người ở đầu kia điện thoại chần chờ một chút, như là đang rối rắm có nên ăn ngay nói thật hay không, “Ở Dạ Sắc.”
Người nọ nói xong câu đó, lại thêm một câu:“Đêm qua sau khi bị đưa đến đây, liền ra sân*.”
*出台: chū tái: ra sân khấu, lên sàn diễn/công bố hoạt động
(1) Các nhân vật trong kinh kịch, ca sĩ biểu diễn trên sân khấu.
(2) Ẩn dụ cho các hoạt động công cộng.
(3). Đề cập đến (một kế hoạch, phương pháp, kế hoạch, quy định nhất định, v.v.) đã được chuẩn bị và đề xuất chính thức. Ví dụ: Kế hoạch cải cách nhà máy của chúng tôi đã được giới thiệu và tất cả nhân viên trong nhà máy đang thảo luận về nó.
(4). Đề cập đến các biện pháp đã được ban hành. Ví dụ, luật XX đã được đưa ra.
(5). Đề cập đến các dịch vụ khiêu dâm do các cô gái cung cấp trong hộp đêm để đưa ra ngoài.
Vốn đang muốn hỏi Dạ Sắc đó là gì thì tự nhiên ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Cậu không biết Dạ Sắc là cái gì, nhưng không có nghĩa là cậu không biết ra sân là cái gì.
Tám phần là cái nơi này có phục vụ tình sắc.
Khương Lạc Lạc khẽ thở dài trong lòng: Bạch Đường này cũng rất đáng thương, không biết là đắc tội với ai, mới bị người ta bắt cóc tới nơi thế này.
Phó Đình Xuyên nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, trên mặt không có biểu tình gì khác, “Nếu đã biết, thì đưa tin tức cho Bạch gia đi.”
Người bên kia điện thoại tiếp tục nói: “Phó tổng, còn có chuyện, chúng tôi đã tra được giải thưởng treo trên web đen, hôm trước có người ra giá cao muốn đưa một người vào Dạ Sắc. Bởi vì thù lao quá hào phóng, rất nhanh đã có người tiếp đơn, nhưng ngay lúc đó trên Lệnh Treo Thưởng, viết tên một người khác.”