<meta charset="utf-8">
Edit: Malbec
12.
Giữa tháng 6, đoàn sứ thần Nam Quốc vào kinh, đúng lúc hoa nhài trong kinh thành Minh Nhạc nở rộ, Hoàng Đế thừa dịp hoa nhài khoe sắc chào đón khách quý, tổ chức yến tiệc ở Ngự Hoa Viên.
Tần Nghênh Du ngồi trên ghế, sắc mặt không đổi châm trà cho mẫu thân, vài ánh mắt tuỳ ý đánh giá trên người nàng. Thiếu kiên nhẫn như vậy, quốc yến vừa mới bắt đầu, Hạ Hầu gia đã không nhịn được mà ra tay sao?
Nàng không chút để ý nhìn vài lần, đụng phải An Hoài Cẩm ngồi trước Hoàng Đế. Quốc yến kiểu này, từ trước đến nay hắn đều không đến, dù sao mọi chuyện có Hoàng Đế làm chủ cho. Quả thật bất ngờ khi thấy hắn ở đây.
An Hoài Cẩn cũng nhìn về phía này, mắt đào hoa cong cong, không trốn tránh chút nào, nâng chén với nàng. Tần Nghênh Du liếc hắn một cái, không nhìn hắn nữa.
Động tác nhỏ này tất nhiên không thể trốn khỏi ánh mắt Hoàng Đế ngồi trên cao, cô nương Tần gia này thật là có ý tứ.
Yến hội tiến hành được một nửa, Hạ Hầu gia bắt đầu không an phận. Hạ Hầu Vũ Bác kia trắng trợn khiêu khích Tần gia, yêu cầu muốn luận võ cùng Tần Nghênh Hiên.
Mộ Linh Uyển bên cạnh nàng nói nhỏ “Thật là tự xem trọng mình. Nghênh Hiên ca ca cũng không phải để hắn tùy ý khiêu chiến.”
Tần Nghênh Du vẫn bình thản uống trà như cũ, đây tất nhiên không phải mục đích thật sự của hắn ta.
Đây là quốc yến, lại còn là ngày đầu tiên Hoàng Đế sẽ không để cho bọn họ gây chuyện.
“Thần thấy nữ nhi Tần tướng quân hôm nay cũng tham gia yến hội, không bằng để biểu muội thần Hạ Hầu Hà Âm và nữ nhi Tần tướng quân đánh với nhau vài chiêu trợ hứng.”
Hạ Hầu Vũ Bác tuy tập võ nhưng lại càng am hiểu văn hơn. Biểu muội hắn Hạ Hầu Hà Âm từ không có nhiều hứng thú với cầm kỳ thi hoạ, chỉ có hàng năm luyện võ. Mục đích chủ yếu của Hạ Hầu gia là nhằm vào Tần gia. Mà mục đích chính là để nàng luận võ với Hạ Hầu Hà Âm. Nàng nhìn nàng ta, không bằng hôm nay nàng chấp nhận.
Hoàng Đế nhìn qua, gật đầu với Tần Nghênh Du. Nhớ lại hai ngày trước phụ thân đã giao phó “Du Nhi con tùy ý ra tay, bệ hạ nói, mọi chuyện có ngài ấy làm chủ.” Tần Nghênh Du buông chén trà trong tay, theo chưởng sự trong cung đi thay y phục.
Hai mỹ nhân như hoa như ngọc cầm kiếm đứng giữa Ngự Hoa Viên.
Hoàng Đế nhìn An Hoài Cẩn đang chơi đùa quạt xếp trong tay, giống như không hứng thú với trận quyết đấu này. Hoàng Đế híp mắt không thể hiểu nổi hai đứa nhỏ này. Một người lạnh giá như biên giới phía bắc quanh năm bão tuyết,làm người khác chùn bước. Một người náo nhiệt như ngôi sao sáng nhất trong cung điện, khiến từng người từng người đuổi theo.
Tiếng trống đột ngột vang lên, thanh âm lúc ẩn lúc hiện. Hạ Hầu Hà Âm cầm kiếm chạy nhanh đến, đối mặt với nữ tử vẫn luôn đứng tại chỗ, trong mắt không có cảm xúc gì.
Tiếng đàn tranh nâng cao, nàng ngước mắt, trong chớp nhoáng, lãnh kiếm ra khỏi vỏ, đao quang kiếm ảnh (1). Cầm kiếm chặn lại, khoé miệng cong lên một chút, nhanh chóng ra tay, ba chiêu đẩy nàng ta trở về.
(1) đao quang kiếm ảnh: tàn sát khốc liệt
Hạ Hầu Hà Âm buộc phải lùi về sau vài bước, không thể tin được nhìn nàng. Dù sao cũng là sứ thần, không nghĩ đến nàng ta lại ra tay tàn nhẫn như vậy. Là do nàng khinh địch.
Hoàng Đế ngồi trên cao vỗ tay. Hạ Hầu Vũ Bác vẻ mặt có chút dữ tợn. Hoàng Đế nhìn An Hoài Cẩn, hắn vẫn là bộ dáng ăn không ngồi rồi như cũ, ăn điểm tâm.
Tần Nghênh Du cầm kiếm trong tay, vị quận chúa này vẫn còn chiêu khác Binh khí trong tay va vào nhau, Tần Nghênh Du trong mắt không có cảm xúc gì đối mặt với đôi mắt đầy giận dữ của Hạ Hầu Hà Âm.
Hai bên giao chiến, hiển nhiên phải có người thua cuộc.
Tần Nghênh Du ra tay không hoa mỹ, không bận tâm mặt mũi Nam Quốc, đẩy lùi quận chúa về phía sau. Đẩy lùi hai bước, nàng lại không ra tay, bất luận kiếm pháp của Hạ Hầu Hà Âm sắc bén thế nào, nàng cũng chỉ đỡ lấy. Hạ Hầu Hà Âm trán đổ mồ hôi.
Hạ Hầu Vũ Bác đứng dậy “Hoàng Đế bệ hạ, không biết quý quốc có ý gì.”
Thừa tướng cười tủm tỉm sờ râu “Hai cô nương chơi đùa với nhau mà thôi. Thái tử không cần phải nhúng tay.”
Hạ Hầu Vũ Bác bị thừa tướng cảnh cáo như vậy, cũng trở lại bình tĩnh, không tiếp tục nhiều chuyện.
Hà Hầu Hà Âm lại không bình tĩnh như vậy, kiếm như đánh vào bông, bị người ta trêu chọc một hồi. Dần dần, bước chân có chút hỗn loạn. Tần Nghênh Du cong khóe môi, Hạ Hầu Hạ Âm vừa mới cảm thấy không ổn, đối phương đã bay đến cạnh người nàng, bên hông xoay chuyển cùng với cánh hoa nhài bay múa trong không trung, dùng kiếm pháp vô cùng quỷ dị đánh vào lưng, Hạ Hầu Hà Âm thu kiếm nhảy sang một bên, nhưng mà sức mạnh của chuôi kiếm không thể bỏ qua, toàn bộ phần lưng đau rát.
Tần Nghênh Du thu tay, chơi đùa thời gian dài như vậy, nàng ta cũng nên ra sát chiêu rồi. Quả nhiên hai người đánh nhau vài chiêu, Hạ Hầu Hà Âm bắn ra ba cây ngân châm từ trong tay áo. Một nhóm nữ tử xem luận võ bên cạnh kêu lên, nàng ta lại bắn ra ba cây châm nữa. Kiếm trong tay đánh đến cùng gió.
Tần Nghênh Hiên ngồi ở phía dưới xem chiến, khuôn mặt tuấn tú lạnh tanh. Vị quận chúa Nam Quốc này đúng là thủ đoạn âm hiểm gì cũng dùng. Nhưng đối phương là Du Nhi, nàng ta nhất định sẽ thua.
An Hoài Cẩn uống trà nhìn thoáng qua, sắc mặt không đổi. Lúc nữ nhân kia chơi đùa với hắn, tùy tiện một cánh hoa cũng thể thành chỗ để nàng mượn lực. Huống gì là một cây ngân châm.
Tần Nghênh Du nhìn qua sáu cây châm đang phóng tới, thân hình chuyển động, trường kiếm trong tay ngăn ba cây ngâm châm lại.
Mũi chân khẽ nhúc nhích, dẫm lên ba cây ngân châm còn lại xoay người nhảy lên, trường kiếm mang theo gió lạnh đâm về phía Hạ Hầu Hà Âm, nhìn khuôn mặt giật mình của nàng ta, lại thu kiếm, xoay người nhảy về phía sau nàng ta, động tác nhanh đến mức người ta phải tặc lưỡi. Triều thần trong điện trợn tròn mắt nhìn nữ nhi lạnh lùng của Uy Vũ tướng quân đưa lưng về phía họ, trở tay cầm kiếm, trường kiếm chỉ sau lưng quận chúa Nam Quốc kiêu ngạo kia, là vị trí trái tim.
Tần Nghênh Du thu kiếm, cầm kiếm hành lễ, đây là lễ nghi so kiếm. Không chiêu nào nàng rơi vào phải rơi vào thế hạ phong, thu kiếm cũng mặc kệ người trên võ đài còn đang ngẩn ra tự mình đi xuống hành lễ với Hoàng Đế.
“Tốt, tốt, tốt, thật sự xuất sắc. Người đến, thưởng.” Liên tiếp ba chữ tốt, sắc mặt Hạ Hầu Vũ Bác vô cùng khó coi, bảo người sau lưng đưa người còn đang ngơ ngẩn trên võ đài xuống. Lúc này, thật sự yên tĩnh. Mặt mũi đã mất hết, còn mặt mũi nào mà gây chuyện ở đây.
Hoàng Đế nhớ đến cái gì đó, quả nhiên Ân Hoài Cẩn đang phe phẩy cây quạt trong tay, dáng vẻ vô cùng biếng nhác. Chỉ có cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia đầy ý cười, giống như là ngay từ đầu đã biết được sẽ có kết quả thế này. Tiểu tử này.
Buổi tối, có người đang quỳ bên ngoài phòng nào đó trong sứ quán (2), trong phòng vẫn đang vang lên tiếng động đập phá đồ vật.
(2) Sứ quán: nơi ở của sứ thần
“Quận chúa, không nên đập phá.”
“Quận chúa bớt giận.”
Hạ Hầu Vũ Bác lạnh mặt nhìn người đứng hóng chuyện đầy sân. Phất tay bảo bọn họ lui xuống. Nổi giận cho cả Minh Nhạc đều biết nàng ta mới chịu sao?
“Đủ rồi. Đừng ném nữa. Giống cái dạng gì.”
“Biểu ca.”
“Ngồi đó cho ta.”
“Biểu ca, Tần Nghênh Du kia không cho muội mặt mũi, muội muốn viết thư, để tỷ tỷ và tỷ phu cùng đến.”
Hạ Hầu Vũ Bác nhìn nàng một cái. Gật đầu. Ánh mắt thâm trầm, từ Nam Quốc đến đây, hơn nữa còn là đưa tin, thế nào cũng phải cần một tháng, lúc này càng không thể gấp gáp. Huống hồ chuyện quan trọng nhất là sự kiện kia. Chuyện bọn họ mưu đồ suốt hai năm. Nhất định phải khiến kinh thành Minh Nhạc nổi lên tinh phong huyết vũ (3).
(3) Tinh phong huyết vũ: gió tanh mưa máu
13.
Đảo mắt đã đến thời gian nóng nhất trong năm, không khí từng đợt nóng bức truyền đến. Thật vất vả mới đến buổi tối, mọi người đều sẽ ở trong viện mình tránh nóng.
Lâm triều
Hoàng Đế hết sức giận dữ “Vụ thứ ba rồi, lại thêm một nữ tử thế gia bị hại, Đại Lý Tự các ngươi có đặt trẫm vào mắt không. Còn có Kim Ngộ Vệ, buổi tối các ngươi tuần tra kiểu gì vậy.”
Tất cả mọi người quỳ gối bên trong đại điện, mồ hôi lạnh tuôn ra.
“Không được để trẫm lại phải nghe tin có người bị ngộ hại. Bãi triều.”
Dưới chân thiên tử, đúng lúc đoàn sứ thần Nam Quốc vào kinh, lại xuất hiện một kẻ hái hoa tặc, đặc biệt chỉ ra tay với các nữ tử được sủng ái của các nhà đại thần, liên tiếp ba vụ. Hoàng Đế vô cùng giận dữ, Đại Lý Tự trước sau không phá được vụ án này. Hái hoa tặc kia là cao thủ võ công, nhưng cao thủ võ lâm trong thiên hạ nhiều vô cùng. Mà những nữ tử thế gia bị hại lại ngại mặt mũi, không chịu phối hợp điều tra, vụ án vô cùng khó phá.
Thường đại nhân Đại Lý Tự ngồi trên bàn của mình, xong rồi. Bây giờ Hoàng Đế rất tức giận. Nhắc đến chuyện này lại nhớ đến chuyện xưa, hai mươi năm trước cũng có hái hoa tặc có thủ pháp giống như vậy ra tay với nữ tử nhà trọng thần, cuối cùng bị quan phủ bày thiên la địa võng bắt lại, nơi bắt được lúc đó là khuê phòng của Thái Tử Phi đã được đính hôn, cũng chính là Hoàng Hậu nương nương. Mà lần này hái hoa tặc đi đến đâu, đều lưu lại chữ viết, một chữ “Ninh”. Nữ tử trong tên có chữ “Ninh” không ít, nhưng trùng hợp là tên của Hoàng Hậu nương nương cũng có chữ “Ninh”. Mà bệ hạ cực kỳ sủng ái Hoàng Hậu nương nương. Những chuyện này liên hệ với nhau, lại không phá được án, Thường đại nhân vội uống một bầu rượu.
Càng chết người hơn là, Hoàng Hậu nương nương trúng độc không rõ nguyên nhân, cũng may thân thể không sao.
Giữ tháng tám, Hoàng Hậu và mấy vị phi tần được sủng ái đến miếu chùa Hoàng gia ở ngoại thành dâng hương lễ Phật, còn ở lại 7 ngày. Hoàng Đế phái không ít trong binh, cuối cùng dứt khoát hạ chỉ, để Tần gia quân đi theo. Cảm thấy còn thiếu gì đó, dù sao cũng là nữ quyến, miếu chùa lại lớn, địa hình phức tạp. Dứt khoát gọi Tần Nghênh Du vào cung bảo nàng cũng đi theo.
Đây là chuyện gì vậy.
“Tiểu thư, vừa nãy nô tỳ bất ngờ nghe được tiểu ni cô kia nói sau núi có một sơn động, là một nơi để tránh nóng nhưng lại ít người biết đến. Chúng ta đi xem một chút đi.”
Tần Nghênh Du đến cũng không có việc gì làm, đến ngày thứ ba, nàng đã sớm mốc meo. Lá gan của nàng từ trước đến nay đều rất lớn, vừa nghe được liền mang theo người đi đến.
Nơi này rất bí ẩn. Cây cổ thụ che trời, gió lạnh phơ phất. Nhưng bên trong lại có suối nước nóng, xung quanh lại rất mát mẻ, chùa Hộ Quốc này địa hình quả nhiên kỳ lạ.
Các nàng dạo qua một vòng, không có gì nguy hiểm. Tần Nghênh Du đi xuống suối nước nóng, hai người ai cũng không chịu xuống với nàng. Không thì thôi, tự nàng xuống.
An Hoài Cẩn nghe thấy có người nói chuyện, nhìn từ trên cây xuống. Thì thấy nha đầu kia, nàng đã cởi áo ngoài, An Hoài Cẩn nhớ đến dáng vẻ tức giận lần trước của nàng, nhanh chóng dời ánh mắt. Nghĩ lại thấy không đúng, hắn không thể ở lại đây. Kinh tài diễm tuyệt (4), thế tử nổi tiếng kinh thành lần đầu gặp chuyện này, giờ phút này lên tiếng cũng không được, không lên tiếng cũng không được.
(4) Kinh tài tuyệt diễm: đẹp kiến người khác phải kinh sợ
Tần Nghênh Du chỉ mặc áo lót, liền nhảy xuống. Rất thoải mái. Nghe thấy trên cây có động tĩnh, liền ném đá qua.
Thiếu niên nhanh nhẹn nhảy xuống, phe phẩy cây quạt trong tay.
“Hảo xảo a.” Giống như chính nhân quân tử không có nhìn nàng.
“Sao ngươi lại ở đây?”
“Sao ta không thể ở đây.” Đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia có chút quá phận. Ngữ khí rất là vô tội. Giây tiếp theo liền đá về phía hắn.
“Này, nàng nha đầu này, ta đến trước. Đây chuyện ngoài ý muốn.”
Tần Nghênh Du bình tĩnh, hôm nay nàng nhất định phải tật xấu này của hắn. Nhanh chóng mặc áo ngoài vào, bàn tay mang theo bọt nước đánh qua.
An Hoài Cẩn phe phẩy cây quạt, nhẹ nhàng trốn tránh. Tần Nghênh Du vừa thấy gương mặt hắn liền tức giận. Giơ chân đá qua, bị người cầm lấy mắt cá chân, hắn dùng sức, kéo chân nàng lại, tiến lại gần nàng. Đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Ngoan, đừng náo loạn. Bây giờ ta sẽ ra ngoài.”
Tần Nghênh Du bị lời nói thân mật của hắn làm cho đỏ mặt, chân còn bị hắn nắm trong lòng bàn tay, giãy giụa không ra. Không chút nghĩ ngợi, kéo ống tay áo của hắn, ý xấu muốn kéo hắn cũng ngã vào suối nước nóng.
“Tiểu thư.” Hai người từ bên ngoài chạy vào, thấy tiểu thư nhà mình và An thế tử nổi lên trên mặt nước. Vốn vô cùng lo lắng, tiểu thư nhà nàng bơi không tốt, nhưng nhìn người trong nước con ngươi trong trẻo, động tác không chậm đi chút nào. Hiểu rõ tiểu thư nhà mình đang có hứng thú.
Được, hai người cứ đánh đi. Các nàng vui vẻ yên tĩnh ở một bên nhìn hai người đánh nhau.
Đột nhiên, hai người đều dừng lại. Hai bên sơn động truyền đến tiếng bước chân.
“Trốn đi.” Từ Hàn Linh Trúc đều biết võ, lập tức phi thân lên cây. Hai người trong nước cũng ngừng đánh, bơi đến phía sau hòn đá trốn ở đó.
Lại nói như thế nào, bị người thấy không tốt. Hơn nữa, bước chân người đến có lực, nhất định là người biết võ, bên trái là bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng của nữ nhân, là một tổ hợp không phù hợp.
“Chủ tử, xung quanh không ai.”
“Ừ, xuất hiện đi.”
An Hoài Cẩn và Tần Nghênh Du nhìn nhau một cái, tiếng bước chân nữ tử vang lên. “Chủ tử.”
“Ừ, đêm nay động thủ. Nhất định phải thành công.”
“Vâng.”
Đột nhiên xung quanh đều yên tĩnh, bước chân trầm ổn của nam nhân kia ngày càng gần bọn họ. An Hoài Cẩn ôm lấy người đang nắm lấy ống tay áo của mình, lặn xuống.
Tần Nghênh Du bị xuống dưới nước có chút lực bất tòng tâm, nàng biết bơi không phải giống nhau kém. Giờ phút này chỉ có thể tùy ý hắn ôm, nỗ lực nín thở. Chú ý đến ánh mắt người ôm mình có chút không đúng. Cúi đầu nhìn lại, phát hiện áo lót của mình ướt đẫm, lộ ra cái yếm màu nguyệt bạch? bên trong, còn có đường cong phát dục hoàn mỹ của nữ tử.
Duỗi tay véo hắn, lại không cẩn thận sặc nước, khuôn mặt nhỏ phồng lên, nàng không chịu được. Tiếng bước chân trên bờ ngày càng gần, An Hoài Cẩn ôm người chìm xuống. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cố gắng nhịn thở của nàng, cau mày. Cúi người hôn xuống.
Người trong lồng ngực mở to hai mắt, khó có thể tin nổi. Muốn động đậy, An Hoài Cẩn cầm lấy cánh tay của nàng đặt trên người mình, nhẹ nhàng mơn trớn bên hông nàng, nử tử trong lòng mở miệng ra. Đầu lưỡi của hắn nhân dịp tiến vào trong miệng nàng.
Hình như để hắn tiếp thêm không khí như vậy cũng không quá khó chịu, Tần Nghênh Du không thầy dạy cũng hiểu ôm lấy eo hắn, một tay ôm cổ hắn, đôi tay còn giận dỗi nhéo hắn. Môi cũng thuận theo mở ra. Áo khoác ngoài của hắn tản ra trong nước, Tần Nghênh Du nhìn thoáng qua, nhắm mắt, đưa chân quấn lấy, tránh để người trên bờ phát hiện có gì không ổn.
Một tay có thể ôm hết cái eo thon của nữ tử trong lòng, một tay hắn liền có thể khống chế. Cái miệng nhỏ nhắn cong lên, để mặc cho hắn tiếp thêm không khí. Bên hông được đôi chân thon dài của nàng quấn lấy, nước suối có chút nóng, giờ phút này An Hoài Cẩn cảm thấy toàn thân bốc lửa. Ôm lấy người đang chậm chạp hít thở nhưng có chút tức giận, chủ động liếm mút môi hắn, dùng sức hướng chui vào lồng ngực hắn, hỏa khí ngày càng bốc lên mãnh liệt.
“Tiểu thư, tiểu thư. An thế tử, có thể lên rồi.”
An Hoài Cẩn nghe thấy giọng nói, ôm lấy người trong ngực đã có chút không chịu nổi đi lên. Lên bờ mới phát hiện nàng đã hôn mê bất tỉnh.
Lúc Tần Nghênh Du tỉnh lại đã là buổi chiều, đầu óc choáng váng, thở dốc, còn có chút khó chịu. Linh Trúc đút nước cho nàng, Tần phu nhân đứng ở mép giường, “Biết chính mình biết bơi không giỏi, một hai đòi đi hồ nước chơi, nếu không phải có An thế tử, hôm nay con không dễ dàng tỉnh lại như vậy.”
Nằm trên giường nghe mẫu thân nhắc nhở hồi lâu, mới cung kính tiễn người ra ngoài, nằm trên giường duỗi chân. Nhớ tới gì đó “Linh Trúc, sau khi ta hôn mê xảy ra chuyện gì.”
Linh Trúc và Từ Hàn liếc nhau một cái, vô cùng khó xử.
“An Hoài Cẩn lại làm cái gì.” Người nằm trên giường bệnh thở hổn hển ngồi dậy.
Linh trúc cúi đầu không biết mở miệng như thế nào, nói như thế nào. Nói tiểu thư người ngất đi, An thế tử hô hấp nhân tạo cho người trước mặt chúng ta, còn đè lên ngực người để người phu nước ra ngoài. Tuy rằng đều là ý tốt, chỉ cần tiểu thư người không ngại cả người quần áo xộc xệch, nước làm quần áo có chút xuyên thấu, trước ngực một mảng đẹp đẽ. Thôi, dù sao cũng không có gì đáng ngại, An thế tử sợ người khó chịu, cởi bỏ dây yếm phía sau lưng ra. Cái gì cần xem cũng đã thấy hết rồi. Nhưng mà, tiểu thư, người thắng một ván, An thế tử cả mặt đỏ bừng, lỗ tai cũng đỏ ửng. Người dùng dáng người của mình đánh bại An thế tử.
Không biết nếu nói như vậy ngay bây giờ tiểu thư nhà nàng có cầm kiếm đi tìm An thế tử đánh một trận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT