18.
Đêm giao thừa là một hôm tuyết rơi nặng hạt, những cây thông bên đường được phủ đầy những bông hoa băng trong suốt như pha lê.
Bông tuyết rơi trên lông mi tôi, và Thẩm Hoài Nghiên khẽ hôn lên nó.
"Đi nào, chúng ta đi đón năm mới"
Thẩm Hoài Nghiên đưa tôi đến sân thượng của một câu lạc bộ tư nhân.
Một phút đếm ngược cuối cùng, cơn gió thoảng qua mơn man trên gò má làm tôi có chút lạnh, nhưng ngược lại sự hạnh phúc từ hơi ấm của bàn tay đang đan trong tay người mình yêu còn đong đầy hơn thế.
Ba, hai, một...
"CHÚC MỪNG NĂM MỚI!"
"Chúc mừng năm mới, Hoài Nghiên"
Vào lúc bầu trời đen như mực, vô số tia pháo hoa bắn lên tạo thành hình một chiếc hộp, sau đó dần dần hé mở lộ ra chiếc nhẫn bên trong.
Tôi thốt lên: "Có người đang cầu hôn kìa"
Các đốm sáng dần thay đổi, biến thành khung cảnh một đôi tình nhân đang dựa đầu vào nhau
Phía dưới có một dòng viết tắt: YP&THN
"YP..." Tôi nhìn sang phía Hoài Nghiên, đôi mắt anh giờ này dường như có một ngôi sao lấp lánh.
Anh quỳ gối và mở chiếc hộp trên tay: "Phán Phán, anh đã chờ đợi ngày hôm nay rất lâu rồi, em đồng ý kết hôn với anh nhé?"
Tôi nghẹn ngào không nói nên lời.
Lúc này một nhóm người đột nhiên ập vào sân thượng, tất cả đều là những người bạn tốt của chúng tôi trong những năm qua.
Họ vây quanh tôi vỗ tay nồng nhiệt. Tôi đảo mắt một vòng và nhìn thấy Lâm Vũ đứng trong góc.
Tôi không ngờ là anh ta cũng đến.
Mịch Gia đứng giữa hét to: "Nhanh lên nào! Rất tốt! Mau gả, mau đồng ý đi!"
Tôi: "…"
Thẩm Hoài Nghiên: "..."
Tôi vừa cười vừa bật khóc, vươn tay phải ra: "Em đồng ý."
19.
Màn pháo hoa náo nhiệt vừa rồi nhanh chóng nổi lên trên các nền tảng truyền thông.
Chẳng mấy chốc mà dân cư mạng đã tìm ra gia đình tôi và Hoài Nghiên.
Nhưng điều tôi không nghĩ tới được là chính vì chuyện này mà tôi lại bị bắt cóc.
Tang Lạc quyết định trở về Anh quốc, thiết nghĩ nên nói lời tạm biệt nên đã hẹn gặp tôi.
Tôi đang trên đường tới trường thì thấy cô ấy đứng ở phía đối diện.
Tang Lạc ở dưới gốc cây, cầm trên tay một chiếc áo nhung dày, thấy tôi liền vẫy vẫy tay.
Ngay khi tôi đang qua đường thì một chiếc xe tải lao tới chắn trước mặt sau đó đột nhiên có ai vươn tay ra kẹp cổ tôi, một người khác nắm chân tôi cùng lôi lên xe.
Tất cả hành động vừa rồi chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Trước khi họ kịp trói tôi lại, tôi mau chóng cho tay vào túi và nhấn nút khẩn cấp trên điện thoại.
Tôi nhắm mắt lại, cố gắng bình thường lại trái tim đang đập bình bịch.
Thẩm Hoài Nghiên, liệu anh có nhận được tín hiệu không?
Tôi buộc mình hít một hơi thật sâu và phải bình tâm lại.
Nhưng cảnh tượng của kiếp trước khi kẻ bắt cóc g.i.ế.t tôi lại lóe lên trong tâm trí khiến tôi không thể bình tĩnh chút nào.
Ngay cả khi hiện tại kẻ bắt cóc chưa làm gì, cơ thể tôi vẫn không ngừng run bần bật.
Tại sao chứ?
Rõ ràng quỹ đạo vốn có đã không còn xảy ra, tại sao tôi vẫn bị bắt cóc.
Lúc này tôi mới lấy lại được chút lý trí, nhận ra đám người này không giống những kẻ man rợ kia.
Chúng lục soát người rồi đổ hết tất cả những thứ có trong túi của tôi ra.
Mỹ phẩm, khăn giấy, điện thoại di động...
Hai kẻ bắt cóc mặt mày không được sáng sủa lắm: "Không phải là đêm qua có hàng trăm cái pháo hoa tốn hơn cả ngàn vạn à? Sao bây giờ chỉ có thế này?"
Đám người này còn quẳng Hermès Birkin màu đen phiên bản giới hạn lên nền xe đầy bụi.
Một kẻ bắt cóc dáng người ục ịch hét: "Đừng có ném! Tao nghe nói những chiếc túi của tiểu thư con nhà giàu này không hề rẻ đâu"
Ngay khi nghe thấy từ "không rẻ", kẻ bắt cóc lập tức nhặt lên nâng niu.
"Có thể bán được hai, ba trăm không?"
Tôi im lặng lắng nghe cuộc thảo luận của chúng.
Người nọ lại tiếp tục hét: "Ngốc vãi, ít nhất cũng phải hai ba vạn"
"..."
Tên cướp gầy nhất đám lấy băng keo từ phía sau lên trói chặt tay chân tôi, dùng bao trùm đầu tôi lại.
Cảnh tượng trong mắt lập tức tối sầm, nhưng trái tim tôi đã bình tĩnh phần nào.
Ít nhất bây giờ đã biết một tin tốt.
Những người bắt cóc này không giống với kiếp trước.
Lũ khốn nạn đó là những kẻ gian ác thật sự. Chúng ra giá tiền chuộc trên trời, và kể cả khi bố mẹ tôi đã làm hết tất cả những gì yêu cầu thì chúng g.i.ế.t tôi để bịt đầu mối.
Mà nhóm người này rõ ràng chỉ là một lưu manh đường phố. IQ rõ ràng không quá cao, và cũng không hiểu biết quá nhiều về những món đồ hiệu.
Tôi điều chỉnh hơi thở của mình và giữ bản thân tỉnh táo nhất có thể.
Cả ba ra khỏi xe và đưa tôi vào trong một căn phòng cho thuê cũ nát, yêu cầu tôi gọi cho gia đình.
Mẹ tôi bên đó sụp đổ khóc lớn, bố tôi miễn cưỡng giữ lại lí trí: "Tiền chuộc bao nhiêu?"
Tôi nhìn về phía những tên bắt cóc.
Đám người ngờ nghệch này: "300.000."
Tôi nói vào điện thoại: "300.000."
Vài giây trước điện thoại còn ồn ào, hiện tại đột nhiên im lặng lạ thường.
Tôi đã thảo luận về cách giao tiền chuộc sau đó lại im lặng. Ba kẻ bắt cóc nhìn tôi và tưởng rằng tôi sợ hãi, thế là ở một bên nói chuyện lên trời.
Thời gian được thỏa thuận là lúc 4:30 sáng.
Gần đến thời gian giao hẹn thì tên bắt cóc nhiên đánh thức tôi. Hắn ta lấy một con dao đe dọa, yêu cầu tôi gọi cho bố mẹ lần nữa, nói rằng sẽ tăng lên 30 triệu, và chúng muốn tiền mặt.
Nếu không, sẽ trừ khử tôi ngay.
Chưa đầy nửa giờ nữa mà chúng đòi tận 30 triệu tiền mặt.
Sự tuyệt vọng một lần nữa nhấn chìm các giác quan của tôi.
Hóa ra những kẻ bắt cóc này không biết danh tính của tôi. Chúng thấy được video trên internet và chỉ cảm thấy rằng gia đình tôi có tiền. Nhưng hiện tại có trong tay thẻ ID của tôi, chúng nhận ra gia đình tôi giàu có vượt xa trí tưởng tượng của mình.
Đối với bọn hắn mà nói, có lẽ sợ hãi còn lớn hơn vui sướng.
Chúng nhận ra bản thân đã bắt được một cái mỏ vàng, nhưng cũng là một mối nguy hiểm. Rất có thể vì 30 vạn này mà sa lưới công lý.
Như vậy thà rằng chơi một vố lớn, được ăn cả ngã về không.
Vào thời điểm giao hàng, một kẻ ra ngoài thám thính, để lại hai kẻ trông chừng tôi.
Tên bắt cóc nhìn tôi chằm chằm. Hắn ta dường như đang suy nghĩ gì đó, liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Chương Mạnh đã nói nếu qua mười lăm phút mà chưa trở về thì chắc chắn có chuyện. Tao nghi ngờ cha mẹ của nhỏ này đã báo cảnh sát. Chúng ta chỉ có thể thoát bằng cách giết cô ta ngay bây giờ"
Tôi muốn giãy dụa, nhưng tay và chân đều bị trói chặt.
Nhìn tên lưu manh đi về phía tôi ngày càng gần hơn với một con dao, tôi nhắm tịt mắt lại.
Lúc này phía cánh cửa phát ra một tiếng động lớn.
Cánh cửa bị cắt sau đó đổ ầm xuống, một toán người lao vào cùng khói bụi mù mịt.
Tên béo đứng gần cửa nhanh chóng bị cảnh sát bắt giữ, tên gầy cầm con dao nhanh chóng chạy qua phía tôi.
Âm thanh của lưỡi dao cứa vào thịt phát ra bên tai. Tôi mở mắt nhìn Thẩm Hoài Nghiên đang siết chặt mình trong vòng tay.
Tôi vừa ra ngoài thì bố mẹ đã lao tới ôm chầm lấy, mắt của hai người đều đỏ hoe.
Cách đó không xa là Lâm Vũ và Tang Lạc.
Nhưng điều khiến tôi lo lắng hơn cả bây giờ là vết thương của Thẩm Hoài Nghiên, cánh tay anh ấy bị đâm vì che chắn cho tôi.
Bác sĩ nhanh chóng đã băng bó cho hắn ngay tại hiện trường. Cảnh sát đứng bên cạnh lấy lời khai của bố mẹ tôi cũng không quên quở trách: "Đồng chí trẻ tuổi này thật sự quá nóng lòng, tình huống vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm mà lại tự mình xông lên"
Thẩm Hoài Nghiên mím môi không nói. Tay còn lại bị thương nắm lấy tôi thật chặt, mắt không rời tôi một giây như thể sợ rằng tôi sẽ biến mất.
Lúc đó cuộc gọi khẩn cấp của tôi cho Thẩm Hoài Nghiên bị mất sóng.
Là Tang Lạc thấy tôi bị bắt lên xe liền lấy hết sức bình sinh chạy đuổi theo cả một quãng đường để biết phương hướng cũng như chụp lại biển số xe.
Cô không dám hấp tấp báo cáo với cảnh sát, thế là dựa vào trí nhớ kiếp trước gọi cho Thẩm Hoài Nghiên.
Bởi vì nghiệp vụ của bọn bắt cóc cũng không cao, rất nhanh vị trí căn nhà thuê đã bị cảnh sát xác định được.
Tang Lạc lúc đó sợ bị chúng phát hiện nên một mực chạy trong những lùm cây ven đường khiến mặt mày xây xát hết cả.
Tôi nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng: "Cảm ơn cô nhiều lắm."
Khuôn mặt Tang Lạc hiện lên vẻ vô cùng áy náy: "Chị không cần phải cảm ơn tôi, ngược lại tôi cảm thấy mình còn nợ chị rất nhiều."
20.
Sau vụ bắt cóc này bố mẹ đã thu xếp để hai vệ sĩ luôn túc trực bên tôi. Thẩm Hoài Nghiên còn không chịu rời tôi nửa tấc.
Biết được vì việc cầu hôn của mình mà bọn bắt cóc để ý đến tôi khiến anh cảm thấy vô cùng áy náy.
Đêm đó, anh đưa tôi về nhà và quay người rời đi. Tôi đứng ở cửa nhìn anh chầm chậm bước từng bước, in từng dấu chân của mình lên tuyết.
Bóng lưng đổ xuống mặt sân trông vừa cô đơn vừa buồn rầu khó tả.
Tôi bước theo anh và ôm chầm lấy từ sau, đem bóng của hai người trùng lại một chỗ.
Anh quay lại và vòng tay qua người tôi.
Rồi cúi đầu và hôn lên môi tôi.
Mãi đến khi tôi gần như không thể thở được thì anh mới miễn cưỡng tách ra.
Thẩm Hoài Nghiên không bao giờ ngần ngại trong tình yêu đối với tôi, không giữ lại chút gì mà yêu hết cả tâm can.
Anh giống như một mặt trời ấm áp sưởi ấm cho tôi, và cũng khiến tôi đứng bên cạnh trở nên rực rỡ.
"Phán Phán, đời này có thể gặp được em, thực sự là điều may mắn nhất"
"Xin lỗi, rõ ràng anh đã hứa sẽ bảo vệ em, thế nhưng vẫn để em bị thương"
"Từ bây giờ, anh sẽ không bao giờ để em phải một mình đối mặt với những điều ấy nữa"
"Phán Phán, anh yêu em"
-
"Sự vật trong mùa xuân đều quá nông cạn,
Anh không muốn mùa xuân,
Không muốn hoa hồng,
Càng không muốn trong mắt em là những giọt nước long lanh.
Anh chỉ cần em,
Chỉ cần có em kề cạnh sớm chiều."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT