2.

Tôi từ từ xuống lầu trong lo sợ.

Xa xa đã nhìn thấy phía trước lầu ký túc xá có một nam sinh đứng trên chiếc cầu hình vòm.

Tôi bị cận thị tận 400 độ, khi đi xuống lại hấp tấp quên đeo kính, chỉ có thể nhận thấy anh ta rất cao, thân hình cũng thẳng tắp.

Tôi theo thói quen cúi thấp đầu, đến gần một chút, nhỏ giọng hỏi:

"Bạn học, anh tìm tôi sao?"

Nam sinh ấy có chất giọng trầm ấm rất dễ nghe, khi nói giống như dây đàn đang trêu đùa màng nhĩ: "Khúc Du Du, huấn luyện quân sự ngày đó, khi em bị cảm nắng mà bất tỉnh, là tôi cõng em đến bệnh xá. Em còn nhớ tôi không?"

Tôi thực sự là không có nhớ.

Bởi vì lúc ấy nhìn đâu cũng buồn nôn đến ngơ ngác, cái gì cũng không thấy rõ.

Nhưng tôi vẫn là biết lễ phép, nhẹ nhàng trả lời: "Cảm ơn anh"

Ánh mắt người kia dường như vẫn đang nhìn tôi cúi gằm, đỉnh đầu bị hắn nhìn đến có cảm giác nóng lên.

Bầu không khí an tĩnh này ngược lại khiến người ta thấy xấu hổ.

Đối với kiểu người sợ xã hội như tôi mà nói, lúc này chỉ muốn lập tức chạy trốn thôi a.

Đầu của tôi lại càng cúi xuống thấp, lúng ta lúng túng nói: "Lần nữa xin cảm ơn anh, nếu không có chuyện gì khác, tôi về trước."

Tôi quay người muốn chạy.

Nam sinh phía sau gọi với lại:

"Khúc Du Du, tôi thích em. Nếu em cũng cảm thấy tôi không tệ lắm, chúng ta có thể thử hẹn hò không?"

Tôi rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, co cẳng bỏ chạy.

Yếu ớt nói câu từ chối hòa lẫn trong tiếng gió thổi:

"Cái đó, thật xin lỗi, tôi không có ý định yêu đương."

3.

Ngày hôm sau, anh chàng blogger kia không đăng thêm video nào.

Ngày thứ hai, vẫn tiếp tục không có.

Tôi nhịn không được nhắn tin cho hắn: "Anh trai ơi, thế nào rồi? Hai ngày nay không có tập thể hình sao?"

Tôi vốn nghĩ rằng sẽ không lại nhận được hồi âm.

Nào ngờ ngay giây tiếp theo đối phương đã đáp: "Không có tâm trạng"

Tôi: "Nếu không, tôi kể cho ca ca nghe chuyện cười nha?"

"Em nói thử"

"Tôi cảm thấy anh rất giống một quyển sách. Anh có biết tại sao không?"

"Tại sao?"

"Bởi vì… tôi càng xem càng muốn ngủ (thẹn thùng.jpg)"

Anh ta giống như bị tôi làm cho bó tay rồi, trả lời bằng sáu dấu chấm "......"

Tôi sợ dọa chạy hắn, vội vàng giải thích: "Yêu là phải nói cũng như đói là phải ăn, ca ca đừng hiểu lầm."

Hắn: "Tôi không có hiểu lầm, em nói rất rõ ràng."

Tôi: "???"

Đối phương lại không có phản hồi.

Tôi không khỏi cảm thán, soái ca chính là khó dỗ dành a, bình thường nhất định có rất nhiều cô gái vây quanh anh ấy.

__________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play