Bốn người vội vàng công kích Giang Siêu, bọn họ không thể cứ để Giang Siêu giết mãi như vậy được.

Trong lúc bốn thanh trường thương cùng lao tới, Giang Siêu xoay người mấy cái, nháy mắt lại tránh được mũi nhọn của trường thương, trong khi mấy người còn đang kinh ngạc, hẳn đã giơ tay chém đứt đầu hai gã tướng lĩnh Nữ Chân khác.

Đồng thời, hắn còn dùng tốc độ kinh người di chuyển tới trước mặt Ngột Thuật.

Trường đao nặng nề chém xuống xuống.

Lực đao mạnh mẽ mang theo một cơn cuồng phong gào thét.

Ngột Thuật theo bản năng nâng thương chẳn, nhưng trường thương của hẳn ta lại bị một đao của Giang Siêu chặt làm hai trong tích tắc.

Một đao chém xuống đầu của hẳn ta, Ngột Thuật ngơ ngẩn nhìn Giang Siêu, trong mắt chỉ còn nỗi không cam lòng cùng cực.

Uỳnh... Một tiếng vang lớn, toàn bộ thân thể của Ngột Thuật giờ khắc này mở ra, áo giáp chia thành hai, cơ thể cũng chia đôi.

Một đao của Giang Siêu chém hẳn ta thành hai nửa, dư lại Hy Nhất, ông ta đã không thể nắm chắc được trường thương trên tay nữa, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.

Mà sau khi Giang Siêu chém xong Ngột Thuật, đang lạnh lùng nhìn về phía Hy Nhất.

“Hy Nhất... Bây giờ đến lượt ông...”

Trường đao của Giang Siêu chỉ thẳng về phía Hy Nhất, sát ý trong mắt đã đạt đến cực điểm.

Xung quanh càng ngày càng yên tĩnh, tiếng kêu cũng càng ngày càng xa, châm chậm mà trở nên nhỏ dần.

Lúc này Hy Nhất mới nhận ra, ông ta kinh ngạc nhìn Giang Siêu, lại nhìn chung quanh.

Ông ta bây giờ mới nhận ra ky binh Nữ Chân hầu như đã chết sạch, chỉ có hai ba ngàn người ở nơi xa còn đang cố giãy giụa.

Đáng tiếc, bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ bị giết thôi, đối diện với Bạch Liên quân dũng mãnh như vậy, vốn là cả vạn địch cũng không thể đánh lại được ky binh Nữ Chân giờ đây trở thành trò cười.

Một vạn năm nghìn người chỉ còn hai ba nghìn người.

Vài tay sai, tướng lĩnh đắc lực, vậy mà lại để Giang Siêu giết hết còn lại mỗi mình ông ta. Trong lòng ông ta đầy bi thương, còn có cả không cam lòng.

Nếu không có Giang Siêu, không có quân đội của Giang Siêu, Nữ Chân của ông ta nhất định có thể xưng bá Trung Nguyên, xưng bá Hoa Hạ, ai còn có thể chắn được?

Đời không gặp thời! Ông ta buồn bã nhìn Giang Siêu, nâng trường thương trên tay lên, trên người Hy Nhất phát ra một loại cảm giác anh hùng tuổi xế chiều.

Ông ta đã thua, bị thua đến mức thê thảm như vậy, bao năm hăng hái khí phách, kết cục cuối cùng lại chết ở nơi đất khách quê người.

“Giang Siêu, ngươi hôm nay thắng, nhưng nhất định sẽ không thua, ngươi chờ đi, cứ chờ đi... chờ tới lúc thiết ky của tộc Nữ Chân của ta đến, chính là lúc san bằng ngươi... giết...”

Nói xong lời cuối cùng, Hy Nhất hét một tiếng lớn, cầm thương xông về phía Giang Siêu, chẳng sợ ông ta biết chính mình căn bản không phải là đối thủ của Giang Siêu, nhưng. ông ta lại không những không xin tha, còn không chịu nhận thuat

Cho dù chết, ông ta cũng muốn giữ tôn nghiêm cho chính mình, cũng muốn có cốt khí của chính mình.

Trường thương bộc phát ra một năng lượng ghê người, một tiếng vang lớn vang lên từ trên thương của ông ta, thương như là du long đâm về phía Giang Siêu.

Giang Siêu lạnh lùng nhìn trường thương đang đâm tới, ánh mắt càng ngày càng lạnh, trong khoảnh khắc thân thương đâm đến trước người hắn, hắn nâng đao kề vào thân thương.

Thân mình lao vút về phía trước, trường đao kề trên thân thương ma sát ra tia lửa, thế đao cũng càng ngày càng mạnh. Trong ánh mắt ngạc nhiên của Hy Nhất, Giang Siêu nhanh chóng xông đến trước người ông ta.

Thân đao lướt qua thân thương, nhanh chóng chém vào. đầu Hy Nhất. Thân đao xẹt qua Hy Nhất cổ.

Hy Nhất đứng tại chỗ, trường thương chống trên đất, ông ta vẫn đứng không nhúc nhích.

Trong mắt có bi thương, không cam lòng, cũng có hối hận.

Và cả một tia tự giễu!

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.zz. Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play