Bọn họ đối với Thường Châu quân sớm đã hận vào xương cốt, nếu hư không phải là không thể phản kháng thì nhân dân trong thành cũng phản kháng rồi.
Hơn nữa, dưới sự trị vì của Doanh Châu tri Châu thật ra khiến cho nhân dân của Doanh
Châu chịu mọi hiếp đáp.
Lần này biết được Tịnh quốc công Giang Siêu của Ninh Châu phủ muốn đến chiếm Doanh Châu phủ, bọn họ đều vô cùng kỳ vọng bởi vì từ lâu đã có người lan truyền cuộc sống của nhân dân Ninh Châu phủ rất đầy đủ.
Cùng với cuộc sống của nhân dân không cần lo, ai ai cũng có cơm ăn, có ruộng trồng, có kinh doanh thì hàng loạt chính sách của Giang Siêu là lợi dân! Nhân dân muốn cái gì?
Chính là cuộc sống yên ổn, còn có không lo ăn uống, chỉ cần có thể sống yên ổn thì mọi thứ đều không quan trọng nữa.
Cho dù có người còn đang thấp thỏm nhưng gần như nhân dân của Doanh Châu phủ đều hy vọng Giang Siêu có thể đoạt được Doanh Châu phủ.
Vì vậy đối với chuyện phá thành, không có nhân dân nào quan tâm.
Bọn họ đều đóng chặt cửa ở nhà đợi đến kết quả cuối cùng.
Phía bên kia Trình Cung làm tướng lĩnh dẫn theo hơn năm mươi nghìn bại quân chạy trốn ra khỏi cửa Đông.
Trong thành chỉ còn lại hơn hai mươi nghìn quân Thường Châu, chết thì chết, thương thì bị thương, bắt làm tù binh thì làm tù binh.
Khoảnh khäc vừa thoát khỏi cửa thành Đông, trên mặt Trình Cung tràn đầy sự vui vẻ, hắn ta có sự vui mừng như chạy. khỏi trời cao vậy.
Sự thay đổi tâm trạng như thế cũng không biết nên nói hẳn ta như thế nào.
Lúc trước, hắn ta một lòng muốn tiêu diệt quân Con Cháu ở ngoại thành Thường Châu.
Thậm chí còn suy nghĩ muốn lợi dụng như thế nào để quân Con Cháu giúp hẳn ta nổi danh thiên hạ.
Nhưng nào ngờ được, bây giờ mới qua được một ngày thì thành Thường Châu đã lụi bại nhanh như vậy.
Còn hắn ta thì vô cùng nhếch nhác không nói nên lời để chạy trốn.
Quay đầu nhìn thành Thường Châu một cái, tuy trong lòng tràn đày sự không cam tâm nhưng còn có hơn năm mươi nghìn tàn binh, hắn ta cũng không phải không có cơ hội báo mối thù này.
Nhưng ngay vào lúc binh sĩ dưới trướng của hắn ta vừa trốn khỏi ra ngoài cửa Đông của thành Thường Châu thì đột nhiên ở trong mấy gò cao phía trước, pháo lửa đầy trời!
Những binh sĩ ở phía trước còn chưa nghỉ ngơi chỉnh đốn thì đột nhiên bị pháo và đạn khắp trời đánh gục.
Dưới mảng lớn chết và bị thương, những binh sĩ trốn ở phía trước dọa đến quay người muốn chạy trốn.
Nhưng vừa mới quay người thì phía sau cũng truyền đến tiếng chém giết, Doanh Châu quân vừa mới trải qua sợ hãi còn chưa hoàn hồn từ trong kinh sợ ngay lập tức sợ đến sụp đổ.
Tiếng khóc, tiếng kêu la vang lên khắp nơi, chuyện dẫm đạp cũng từ đó mà ra dù sao đại quân hơn năm mươi nghìn người bây giờ lại rối tung lên, cảm giác trước sau trái phải đầu là người, bọn họ không biết nên chạy trốn ở đâu.
Lại thêm pháo lửa không ngừng công kích khiến cho Doanh Châu quân bị giế t chết thành mảng ở nơi đây.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trình Cung đang cưỡi ngựa cùng với một đám phó tướng và các hộ vệ đều giật mình, trong mắt chỉ còn lại sự sợ hãi, lúc này Trình Cung mới hiểu được, vì sao người ta phải chừa lại một mặt.
Đây chính là phòng bọn họ liều mạng đánh một trận, chiến đấu theo cách thú bị nhốt, lúc này mở ra một mặt mà mặt này lại chính là đường cùng của bọn họ!
Cho dù bây giờ bọn họ có năm mươi nghìn đại quân nhưng liên tục bị công kích thì năm mươi nghìn người ở trước mắt có thể chiến đấu ngay cả một phần trăm cũng không có.
Những người còn lại chẳng qua chỉ là chờ đợi chết mà thôi.
So với dụng binh, hắn ta... hoàn toàn không có cách nào sơ với quân Con Cháu, càng đừng nói kỹ thuật cơ bản của quân Con Cháu không †ồi, thủ đoạn cũng cực kỳ quỷ dị, chẳng thể phòng bị!