“Cái gì, hắn đúng là to gan, nữ nhân của Giang Siêu ta, mà hắn cũng ngấp nghé... Muốn chết mà... Giang Siêu nghe Lạc Ngưng Sương kể lại, ánh mắt dao động, khí thế trên người tỏa ra vô cùng đáng sợ.

“Ngươi đã nhận Nguyệt Nhi là nữ nhân của ngươi, cũng không uổng công Nguyệt Nhi hạ sinh con gái vì ngươi, chỉ là, hiện tại Nguyệt Nhi tiến thoái lưỡng nan, vì Bạch Liên quân của †a mà nàng đã chuẩn bị sẽ hy sinh bản thân rồi.

“Nhưng ta biết nàng muốn dùng bản thân để giữ ổn định thiếu tộc trưởng kia, chỉ đợi chúng ta rút khỏi đất Thục, chắc chắn nàng ấy sẽ tự sát...”

“Chính vì biết nàng ấy sẽ làm như vậy, nên ta vẫn luôn kéo dài với bên thiếu tộc trưởng kia, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ là cứ cố thủ thôi, hiện tại, có thể cứu được Nguyệt Nhi cũng chỉ có ngươi thôi! Ta biết quân Con Cháu của ngươi rất lợi hại. Ta không cần người dùng quân Con Cháu tiêu diệt thiếu tộc trưởng kia, ta chỉ hy vọng ngươi có thể giúp chúng ta rời khỏi đất Thục là được!”

Lạc Ngưng Sương nhìn Giang Siêu với ánh mắt mong đợi.

Ánh mắt nàng ta có chút phức tạp.

Nàng ta không biết mình mở lời với Giang Siêu như vậy, cũng không biết Giang Siêu có đồng ý hay không.

Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng cho Giang Siêu thôi.

Đối với nàng ta mà nói, những kẻ địch kia không đáng nhắc đến, nàng ta muốn rời đi bất cứ lúc nào cũng được, thậm chí mang theo mẹ con Tô Nguyệt Nhi theo thì nàng ta cũng rất dễ dàng.

Chỉ là, Lạc Ngưng Sương chắc chắn không thể để lại Bạch Liên quân, đây không chỉ là tâm huyết của nàng ta, mà còn là lưỡi đao để thực hiện lý tưởng của nàng ta.

Giang Siêu nghe vậy, nhìn sang Lạc Ngưng Sương, ánh mắt nặng nề, khẽ gật đầu.

Nói ra thì chuyện này cũng trách hắn, ban đầu hắn đã đánh giá quá cao sức chiến đấu của Bạch Liên quân.

Vốn dĩ, nếu sức chiến đấu của Bạch Liên quân mạnh hơn một chút.

Chiếm một vùng đất nhỏ ở đất Thục thì vẫn có thể được.

Nhưng ai ngờ sức chiến đấu của Bạch Liên quân lại quá kém.

Nhưng nói đi nói lại, các dân tộc thiểu số sinh sống ở địa phương đó cũng có ưu thế riêng của bọn họ, người bình thường mà muốn làm gì bọn họ cũng khó.

Dù sao, bọn họ đã quá quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh.

Lợi dụng hoàn cảnh để tác chiến, đối với đội quân không quen thuộc bản địa như Bạch Liên quân mà nói, có thể gây mất mạng bất cứ lúc nào.

Tình cảnh hiện tại của Lạc Ngưng Sương, cũng xem như do hắn gián tiếp tạo thành.

Hắn cũng không thể vung tay bỏ đó.

Càng không phải nói, trong này còn có cả con gái chưa từng gặp mặt của mình và Tô Nguyệt Nhi nữa.

“Chuyện này ngươi yên tâm, ngươi quay về chăm sóc cho Nguyệt Nhi trước, ta sẽ tổ chức đưa người đến giúp mọi người trong thời gian ngắn nhất.

Lần này, ta không phải đưa mọi người ra khỏi đất Thục, mà là giúp ngươi giành lấy toàn bộ đất Thục.”

Giang Siêu gật đầu với Lạc Ngưng Sương, nói đến đây, giọng hắn bất giác có chút lạnh lếo cực độ.

Lạc Ngưng Sương nghe vậy, vẻ mặt vui mừng, cũng có chút phức tạp mà đến cả bản thân nàng ta cũng không nhìn rõ.

“Được! Bây giờ ta sẽ quay về, ngươi... Nhất định phải đến...”

Nàng ta lại liếc nhìn Giang Siêu rồi quay người muốn rời đi.

Chỉ là, ngay khi rời đi, nàng ta lại dừng bước, quay đầu nhìn Giang Siêu, giọng điệu có chút cảm kích nói: “Cám ơn ngươi..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play