Nàng ta biết người mà phụ thân mình nói là người nào, trong gia đình một số quan lớn đều biết trong cung có một vài người thần bí, những người này là người bảo vệ an toàn cho hoàng đế, người nào người nấy cũng có thực lực không thường.
Nếu những người này ra tay, thì e có khả năng Giang Siêu sẽ gặp phiền phức.
Ở bên kia, cuối cùng Giang Siêu đã đi đến quảng trường trong Khâm Thiên Giám.
Ở đây đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, chỉ đợi nhân vật chính là hắn tới thôi.
Lúc Giang Siêu tới, hoàng đế đã chờ trên đài phong của Khâm Thiên Giám, rất nhiều nghi lễ đều tổ chức ở đây.
Nghỉ thức ban tước quốc công của Giang Siêu được cử hành ở đây, có thể nói đấy là một vinh dự tối cao.
Bởi vì, dù là những quốc công khác thì cũng chưa được hưởng cái đãi ngộ này bao giờ.
Chính vì chuyện này, bách tính ở Kinh Thành mới càng thêm kích động và hưng phấn, mọi người đều mừng cho. Giang Siêu.
Nhưng không ai biết, sở dĩ hoàng đế làm như vậy là để tiện cho Cấm vệ quân ra tay với Giang Siêu, và cũng là để tạo cơ hội cho Trịnh An.
Thế thì ông ta mới dễ đổ tội danh lên đầu Trịnh An.
Đằng sau hoàng đế là một đám đại thần đang đứng thẳng lưng, bên trái là nhóm mà Trịnh An cầm đầu, bên phải thì là các lão quốc công do Mộ Dung Địch cầm đầu.
Trịnh An thấy Giang Siêu xuất hiện, khóe miệng ông ta tràn ngập trào phúng và hả hê. Cấm vệ quân xung quanh đã vào vị trí, bây giờ là thời cơ thích hợp nhất để ra tay với Giang Siêu.
Đại thần chủ trì đại lễ tuyên đọc thánh chỉ của hoàng đế, sau đó là lễ sắc phong, Giang Siêu lên đài nhận phong tước.
Hoàng đế yên lặng nhìn Giang Siêu đi lên, khóe môi nhếch lên vẻ trào phúng.
Ánh mắt ông ta càng ngày càng lạnh.
Các lão quốc công bên phe Mộ Dung Địch đứng ở bên phải hoàng đế nhìn thấy Giang Siêu đi lên, trái tim họ dâng lên tận cổ họng.
Bọn họ biết hoàng đế muốn đối phó Giang Siêu, nhưng lại không biết hoàng đế định đối phó Giang Siêu như thế nào.
Mộ Dung Địch định ngăn Giang Siêu đi lên, nhưng ông biết mình mà ngăn rồi nếu hoàng đế không có sát tâm, thì trái lại sẽ khiến cho đại lễ trở thành chuyện cười, khiến cho Giang Siêu trở thành một trò cười.
Ông chỉ có thể mong Giang Siêu sẽ không có việc gì, và cũng đừng có chuyện gì.
Ông biết việc mình mong đợi hoàng đế không ra tay là việc mơ mộng hão huyền, nhưng bây giờ bọn họ mà ngăn cản thì cũng chẳng ăn thua.
Cứ thế, Giang Siêu đi đến trước dài phong tước, hắn nhìn tên hoàng đế đầu đội vương miện, mặc hoàng bào trước mặt, ánh mắt tỏ vẻ đánh giá.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hoàng đế Tống Triết, hoàng đế trước mặt trông khoảng hơn ba mươi tuổi, hai chòm ria mép khiến ông ta trông hơi hèn hạ, không nhìn ra tí khí thế bá vương nào của hoàng đế.
Trái lại tăng thêm vài phần xảo quyệt, nói ông ta là kẻ tiểu nhân cũng không ngoa. Không ngờ người như thế này mà có thể trở thành hoàng đế.
Giang Siêu không thể không cảm khái về tầm quan trọng của việc có một gia thế tốt ở xã hội phong kiến.
Với hạng đức hạnh này của Tống Triết, đất nước được cai trị dưới sự ngu xuẩn của ông ta thì biến thành bộ dạng này. cũng chẳng có gì là lạ.