Diệp Thanh Ảnh ngạc nhiên nhìn quyết định bổ nhiệm trên tay, đến giờ vẫn cảm thấy như đang nằm mơ.
Nàng ấy không ngờ mình lại cứ thế ngồi lên vị trí gia chủ.
Dù đã ngồi lên vị trí đó, nhưng e là không quá vững.
Tuy nhiên, nàng ấy cảm thấy mình cần cố găng hơn nữa, mới có thể năm cục diện trong tay.
Nàng ấy cảm kích nhìn Giang Siêu, ánh mắt hơi phức tạp, nhất thời cũng không biết nên cảm ơn hắn thế nào.
Trong mắt nàng ấy, ngoài cảm động ra thì còn có chút tình cảm không nói rõ được.
Giang Siêu mỉm cười nhìn Diệp Thanh Ảnh, lại nhìn đám tộc lão đang rời đi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo ngay.
Nhìn thì như chuyện đã được giải quyết, nhưng vẫn chưa được giải quyết thật sự, vì muốn nắm hoàn toàn Diệp gia trong tay thì cần tiêu diệt rất nhiều chướng ngại.
Diệp Thanh Ảnh mềm lòng không quyết định được, hắn sẽ làm giúp nàng ấy.
Bên kia, thái thúc công và mấy tộc lão thân cận tụ tập lại, còn có cả Diệp Đông Thành và Diệp Đông Thanh.
Hai huynh đệ này vốn chuẩn bị để Diệp Đông Thành làm gia chủ, Diệp Đông Thanh sẽ nắm thực quyền trong tay, lợi ích được phân chia mới để nhị phòng hợp tác.
Họ đâu có ngờ, chức gia chủ lại rơi vào tay Diệp Thanh Ảnh.
Nếu Giang Siêu không xuất hiện, Diệp Thanh Ảnh chắc chắn không xoay chuyển tình thế được.
"Thái thúc công, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để Diệp Thanh Ảnh làm gia chủ thật sao?
Nó có quyết định bổ nhiệm, lúc nào cũng có thể điều động tất cả tài nguyên của Diệp gia.
Còn nữa, hôm nay có nhiều tộc lão Diệp gia ở đó, nhất định họ đều đã thấy.
Chúng ta muốn kéo Diệp Thanh Ảnh xuống khỏi vị trí gia chủ ngay, e là không dễ."
Diệp Đông Thành nhìn thái thúc công, trong mắt tràn đầy không cam lòng, các tộc lão khác cũng không cam lòng.
"Yên tâm đi, tới thời cơ, chỉ cần chúng ta tìm mấy cái cớ, cứ nói Diệp Thanh Ảnh vô đức vô năng, nhất định có cách kéo nó xuống."
Thái thúc công nghe vậy, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Lời nói của ông ta khiến hai huynh đệ Diệp Đông Thành và Diệp Đông Thanh vui mừng, những tộc lão khác cũng hưng phấn.
Chỉ cần có thể kéo Diệp Thanh Ảnh xuống, lợi ích của họ có thể đảm bảo.
Sau đó, mấy người họ nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười đắc ý.
Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh băng vang lên.
"E rằng các ngươi không có cơ hội đó đâu!"
Tiếng nói vừa dứt, Giang Siêu đã vào phòng.
Sau lưng hắn và mấy hộ vệ, bọn họ lạnh lùng nhìn mấy tộc lão trước mắt cùng với hai huynh đệ Diệp Đông Thành và Diệp Đông Thanh.
Thấy cảnh này, thái thúc công lộ ra vẻ hoảng sợ.
Ông ta căm tức nhìn Giang Siêu, quát lớn: "Ngươi muốn làm gì... Nơi này là Diệp gia..."
Có điều, ông ta chưa dứt lời, đao của Giang Siêu đã cắt đứt cổ họng ông ta.
Tay ông ta ôm cổ, máu tươi không ngừng trào ra khỏi miệng.
Thái thúc công khó tin nhìn Giang Siêu, ông ta không thể ngờ hắn lại tới giết mình.
Đám tộc lão còn lại thấy cảnh đó thì đều hoảng sợ muốn chạy trốn, có tên nhát gan thì quỳ xuống đất cầu xin tha thứ luôn.