Kỹ thuật đàn hơn người của Giang Siêu đã đủ để bọn họ. chấn động rồi.
Bây giờ hẳn lại bày ra bản lĩnh trò chuyện với người nước ngoài nữa, càng khiến bọn họ thêm trầm trồ.
Bọn họ không thể ngờ được Giang Siêu là một nhân tài như thế.
Tiếc là Giang Siêu không thể làm việc cho bọn họ.
Nếu có thể thì tốt quá rồi...
Trong sân, Giang Siêu quay đầu nhìn Lưu Anh với ánh mắt lạnh nhạt: “Lưu Anh, bây giờ ngươi còn cảm thấy mình không thua nữa không?”
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt Lưu Anh lập tức trở nên trẳng bệnh, cả người vô thức lùi ra sau.
Hảẳn ta mở miệng định chơi xấu.
Có điều, khoảnh khäc hắn ta vừa mở miệng, Hoa Tế Tửu đã quát lên: “Câm miệng, Lưu Anh, đừng ném khí phách của văn nhân, thua chính là thua, cần gì phải cứng đầu không chịu thừa nhận!”
“Tiền cược là ngươi đưa ra, hậu quả do ngươi tự mình gánh chịu, không trách được người khác. Đừng ép ta đuổi ngươi ra khỏi Quốc Tử Giám.”
Lời nói của Hoa Tế Tửu khiến Lưu Anh lập tức thay đổi sắc mặt.
Nhưng cứ nghĩ đến chuyện mình bị phế bỏ, hản ta lại quay người bỏ chạy.
Nếu không chơi lại thì bỏ chạy là được. rồi.
Hắn ta không tin Giang Siêu có thể làm gì được mình.
Hắn ta để ý việc có thể sẽ trở thành kẻ tàn phế hơn cả việc. mất mặt mất danh tiếng.
Có điều, ngay lúc hắn ta bỏ chạy, Giang Siêu đi lên phía trước nằm cổ áo hẳn ta, xách hẳn ta quay lại trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
“Thua rồi muốn chơi xấu hả, nằm mơ đi! Ta muốn phế tay của ngươi...”
Giọng nói lạnh băng của Giang Siêu vang lên bên tai Lưu Anh.
Ngay sau đó, hẳn liền vặn gấy tay Lưu Anh.
Lưu Anh hét thảm thiết, đau đến mức ngất đi.
Giang Siêu lại tát mấy cái lên mặt Lưu Anh, Lưu Anh vốn đang ngất xỉu bị tát cho tỉnh lại.
“Tay thì phế rồi, còn đầu thì chưa dập. Nếu ngươi không dập đầu thì dùng một đôi chân bù đi” Giang Siêu nói với Lưu Anh bắng giọng điệu chế giễu.
Lời nói của hắn khiến cho Lưu Anh đau đến chết đi sống lại lập tức hoảng sợ, vội vàng lên tiếng cầu xin: “Đừng vặn gấy chân ta, ta dập đầu... ta dập đầu...”
Hắn ta cầu xin bằng giọng điệu tràn đầy vẻ sợ hãi, làm gì còn dáng vẻ khí phách hăng hái, tương lai tươi sáng lúc nãy nữa.
Nói hắn ta là chó nhà có tang là coi trọng hắn ta nữa đấy. chứ.
Trong mắt mọi người xung quanh đều lộ ra vẻ khinh thường, không một ai cảm thấy Lưu Anh đáng thương.
Hẳn ta chỉ là gieo gió gặt bão thôi. Là do hắn ta cứ phải đặt tiền cược. tàn nhẫn như thế thì trách được ai.
Chắc là lúc ấy hắn ta không thể nào ngờ được là Giang Siêu lại lợi hại như vậy, khiến hẳn ta tự nếm quả đẳng.
Giang Siêu ném Lưu Anh xuống đất. Lưu Anh cố gượng người ngồi dậy dập đầu với Giang Siêu.
Hắn ta sợ mình dập đầu thiếu sẽ làm cho Giang Siêu có cơ hội phế luôn hai chân mình.
Hản ta biết Giang Siêu chäc chẳn có thể làm ra chuyện này.
Lúc nãy Giang Siêu nói vặn gãy tay hắn ta là vặn gãy tay. hẳn ta đấy thôi.
Bây giờ đôi tay hắn ta xem như tàn phế rồi. Hẳn ta không cảm nhận được tay của mình, chỉ cảm thấy đau đớn khó nhịn.
Hản ta biết xương tay mình đã vỡ đến mức không thể vỡ hơn được nữa, cho dù là thầy thuốc lợi hại thế nào cũng không nối lại được.