Nhìn quân Con Cháu hai bên như thần binh trên trời hạ xuống, Trần Nhân lập tức sợ choáng váng, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin và khiếp sợ. Sao có thể chứ?
Không phải quân Con Cháu chỉ chưa tới năm nghìn người sao? Sao bây giờ lại xuất hiện nhiều người như vậy?
Nơi này ít nhất cũng phải có đến hai vạn quân.
Hơn nữa, phòng tuyến phía trước cũng có khoảng một vạn. Quân Con Cháu có tới ba vạn người, thế này thì đánh thế nào được?
Trần Nhân thầm thấy tuyệt vọng, đồng thời cũng xoay người muốn cưỡi ngựa chạy trốn.
Quân cận vệ dưới trướng hắn ta che chở cho hắn ta chạy thoát khỏi vòng vây.
Gia Luật Thanh đã chạy xa lâu rồi, khi Bình Nhạc quân bắt đầu tấn công quân Con Cháu, hắn ta đã chạy rồi.
Nhìn Gia Luật Thanh đã chạy rất xa trước mặt, trong mắt Trần Nhân tràn ngập phẫn nộ và sát ý.
Sao hắn ta lại quên mất tên này chứ?
Bây giờ hay rồi, tên này chạy thoát trước, còn mình lại không biết có thể trốn được hay không.
Quân Con Cháu phía trước đã vây kín, không có khả năng chạy trốn nữa rồi!
Mặc kệ thế nào, Trân Nhân cũng phải chạy thoát cho bằng được.
Hắn ta là chủ soái của Bình Nhạc quân, nếu hắn ta bị bắt hoặc bị giết thì Bình Nhạc quân sẽ không có người chỉ huy.
Hắn ta ra sức thúc ngựa muốn lao ra khỏi vòng vây, đáng tiếc là tốc độ của quân Con Cháu còn nhanh hơn cả hắn ta.
Hoả lôi đánh vào đội quân này của hắn bùm bùm không ngừng, chiến mã giật mình hất Trần Nhân xuống khỏi yên ngựa.
Một bộ phận lớn chiến mã bắt đầu trốn đi. Những quân cận vệ đó thấy cảnh này, vội vàng đánh quân Con Cháu.
Bọn họ muốn bám trụ quân Con Cháu để cho Trần Nhân có cơ hội chạy trốn.
Nhưng những quân cận vệ này ở trước mặt quân Con Cháu thực ra là chẳng chịu nổi một kích.
Trong giây lát so đấu, quân cận vệ bị chém chết gần một nửa.
Mà quân Con Cháu không hề bị thương gì hết xông về phía này.
Trần Nhân nhìn đám quân Con Cháu đang xông tới, sợ tới mức năm sấp trên mặt đất, không dám nhúc nhích.
Hắn ta biết nếu như hắn ta không phản kháng thì sẽ có cơ hội để sống nữa, nhưng nếu phản kháng thì khẳng định là chỉ có con đường chết.
Những quân cận vệ còn dư lại nhìn thấy Trần Nhân đầu hàng, bọn họ cũng chỉ có thể đầu hàng theo.
Trong lòng bọn họ nổi lên một chút may mắn.
Bọn họ cảm thấy may mắn khi Trân Nhân không cố chấp phản kháng, nếu không thì bọn họ phỏng chừng đều phải chết ở chỗ này.
Bên kia, nhìn thấy Trần Nhân đầu hàng, Bình Nhạc quân vốn dĩ không có ý chống cự gì cũng đều lựa chọn đầu hàng. Chẳng qua là Bình Nhạc quân lúc này chỉ còn dư lại không đến vạn người.
Những người trong Bình Nhạc quân còn dư lại đều bị chém hất.
Một trận chiến năm vạn Bình Nhạc quân này, cuối cùng chỉ còn sót lại không đến một vạn người.
Chủ soái Trần Nhân bị bắt, những tướng lĩnh còn dư lại cũng bị bắt không ít, và một số tướng lĩnh bỏ mình.
Gia Luật Thanh bởi vì chạy trốn sớm nên mới thoát được, còn có một vài tên tướng lĩnh nhát gan và lính cũng trốn theo Gia Luật Thanh.
Tin tức thôn Kháo Sơn phá sáu vạn Bình Nhạc quân rất nhanh đã truyền khắp thiên hạ.
Tin chủ soái Trần Nhân bị bắt cũng bị truyền ra.
Những tin tức này là do Mộ Dung Chỉ Tình để nhóm tình báo truyền đi.