“Xét nhà diệt tộc? Ngươi mà có dũng khí này sao! Hơn nữa, ngươi sao xứng...

Ở trước mặt bổn quận chúa lại dám đùa giỡn quan uy, bổn quận chúa thấy ngươi muốn mất đầu phải không?”

Dù Lưu Thành Chi và Thiết Ưng có khó chịu hơn nữa cũng không dám giận Dương Lâm ra mặt, nhưng Tống Ninh Tuyết thì lại không kiêng ky chuyện này. Dù sao người ta cũng là quận chúa.

Nàng há miệng đã dõi đến mức Dương Lâm ngạc nhiên, nhất thời không biết nên đáp như thế nào.

Tống Ninh Tuyết hừ lạnh một tiếng rồi nhảy lên ngựa, xoay người đuổi theo bóng dáng Giang Siêu.

Tình huống này làm Dương Lâm lại trợn tròn mắt, hắn ta không thể ngờ được, nghi thức đón gió của mình lại cứ như vậy bị chính mình phá hỏng.

Giang Siêu vừa đi, mọi người xung quanh đều làm như rất không thích hắn ta.

“Dương tướng quân, hạ quan mót quá nên không bồi ngài được nữa, nếu ngài muốn tìm Giang Hầu gia thì xin cứ tự nhiên!

Có điều, ta xin khuyên Dương tướng quân, muốn tìm Giang Hầu gia thì phải xem ngài có có cơ hội đó hay không đã”

Lưu Thành Chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn Dương Lâm rồi xoay người rời đi.

Cho dù vị trước mắt này chính là khâm sai do triều đình phái tới nhưng Lưu Thành Chi cũng không thèm quan tâm ông ta.

Thiết Ưng cũng lười nói nhảm cùng Dương Lâm, cái tên này người năm người sáu dám trở mặt với Giang Hầu gia, đương nhiên ông không thể nào cho đối phương sắc mặt tốt được rồi.

Ông đi theo Lưu Thành Chi rời đi, ở của thành An Ninh, Dương Lâm đứng trong gió thổi ở kia, cả nửa ngày cũng chưa hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.

Tên thái giám truyền chỉ bên cạnh kia liếc mắt nhìn Dương Lâm, bất đắc dĩ gật đầu, lão ta thật sự không biết nên nói người này là tuổi trẻ đắc chí nên đầu bị lừa đá, hay là không nhìn thấy rõ tình thế.

Nơi này chính là phạm vi thuộc về Ninh Châu phủ, hiện tại Giang Siêu ở trong Ninh Châu phủ chính là sự tồn tại cấp vương, toàn bộ vùng đất Ninh Châu phủ có ai dám không nhìn sắc mặt Giang Siêu để làm việc chứ.

Ngươi là một tướng lĩnh cầm quân tới đây, không mẹ nó điệu thấp một chút, không mẹ nó ngoan một chút, còn muốn tiếp nhận quân Con Cháu? Quả thực là trò cười.

Nếu khiến Giang Siêu khó chịu thì nói không chừng, đến cả Ninh Châu phủ Dương Lâm cũng không ra được.

Đại Triệu hiện giờ cũng không còn là Đại Triệu của trước đây nữa, phản tặc ở các Châu phủ nổi lên bốn phía, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị diệt quốc.

Tuy rằng Giang Siêu không phải phản tặc, nhưng so với chút phản tặc kia thì hắn còn đáng sợ hơn.

Lúc này, hắn ta không nịnh bợ Giang Siêu cho tốt vào, lại còn còn dám ở trước mặt Giang Siêu hò hét này nọ, thật sự là thiếu chỉnh đốn.

“Dương tướng quân, ngươi lĩnh quân thật là có chút thủ đoạn, chỉ là, trong chuyện kết giao cùng người ta ngươi vẫn có chỗ chưa ổn, aiz...

Dương tướng quân muốn tiếp nhận quân Con Cháu, sợ là sẽ không dễ dàng như vậy.”

“Chuyện này nếu là không làm tốt thì sợ là Dương tướng quân cũng sẽ không dễ ăn nói với bệ hạ!

Ngươi vẫn nên nghĩ cách nhân lúc còn sớm đi!”

Thái giám truyền chỉ kia thở dài, trong mắt lão ta lộ ra một biểu tình vui sướng khi người gặp họa.

Nói đến đây, lão ta cũng xoay người đi về phía huyện thành An Ninh.

Chỉ để lại Dương Lâm cùng năm trăm thị vệ của hắn ta ngay tại chỗ.

Dương Lâm nhìn mọi người rời đi, lại nhìn về phương hướng Giang Siêu rời đi, trong nháy mắt liền dâng lên một cỗ cuồng nộ.

“Hừ... Giang Siêu, ngươi thật sự nghĩ bổn tướng không làm gì được ngươi sao!

Cho dù ngươi là rắn đầu đàn của vùng này, nhưng rốt cuộc thì nơi này cũng ở dưới vương thổ, bổn quân không tin, đến cả ý chỉ của Hoàng Thượng ngươi cũng dám cãi lời!”

Dương Lâm hừ lạnh một tiếng, đi tới bên cạnh chiến mã, lên ngựa rồi nói với năm trăm thị vệ bên cạnh:

“Đi... Chúng ta đến thôn Kháo Sơn, nếu Giang Siêu còn dám bất kính với bổn tướng thì các ngươi cứ bắt hắn lại cho †a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play