Chuyện Châu phủ và An Ninh thất phỉ đánh giết Giang Siêu là do Trịnh An hạ lệnh, nhưng kết quả cuối cùng lại là thất phỉ tổn thất vô cùng nặng nề.

Giang Siêu lợi dụng đèo Hàn Gốc, tính kế ngược lại liên quân thất phỉ.

Sau khi biết chuyện này, Trịnh An tức giận muốn điên lên.

Nhưng nào ngờ, bây giờ mới qua bao lâu chứ?

Bọn họ mới vừa khởi sự, An Ninh tứ phỉ bên này gần sáu mươi ngàn quân, vậy mà khi tiến công vào thôn Kháo Sơn lại tổn thất mười ngàn người.

Trịnh An không lập tức nổi giận đã nhịn giỏi lắm rồi. Hiện giờ, nhất thời tâm phúc cũng không biết nên xử lý Giang Siêu như thế nào.

Nếu một lòng bồi dưỡng thế lực xung quanh An Ninh, lại nghĩ cách đoạt lấy Châu phủ, lấy Châu phủ làm căn cứ, kéo dài ra ngoài, sau đó lại chờ tộc Khiết Đan bên kia đánh vào Đại Triệu, dưới tình huống toàn thiên hạ đại loạn, ngày thành sự của bọn họ sắp tới.

Chỉ là, nếu như không giệt trừ Giang Siêu thì chẳng khác gì đeo kim trên lưng, nếu hản gây chuyện gì đó sau lưng thì sẽ rất phiền toái.

Hơn nữa sức chiến đấu của quân đội riêng của Giang Siêu quá mức kh ủng bố. Nếu không làm tốt, có có thể khiến cơ nghiệp bọn họ vất vả lắm mới giành được từng chút, từng chút bị phá hủy, công sức bấy lâu xem như công dã tràng.

“Tạm thời đừng quản hắn, ngươi để ba người bọn Lỗ Minh chuẩn bị đi ủng hộ Thiên Lang đi, chỉ cần lấy được Châu phủ, rồi điều chỉnh lực lượng của nghĩa quân, chẳng lẽ còn không đoạt nổi một cái thôn Kháo Sơn saol”

Thật ra lần này Trịnh An cũng không nổi giận nữa mà cố nén lửa giận trong lòng xuống, trong mắt tràn đầy âm ngoan nói.

Nói đến đây, ông ta nhìn về phía tâm phúc rồi nói tiếp: “Nguyên vương kia, hắn trả lời như thế nào?

Là đồng ý để hai nhà chúng ta chia đôi sở hữu Châu phủ sao?

Nếu như hẳn không chấp thuận thì nói với hắn rằng, nghĩa quân của chúng †a có thể công kích bọn chúng bất cứ lúc nào, bảo bọn chúng rời khỏi Châu phủ sớm đi”

Nghe Trịnh An nói vậy, tâm phúc vội vàng trả lời: “Bẩm báo quốc công, Nguyên vương thế tử - Tống Chân đã đáp lời, nguyện ý chia đều Châu phủ cùng chúng ta.

Hơn nữa hẳn ta còn nói, ranh giới của Châu phủ cũng chia đôi ra, do hai chúng †a chia nhau sử dụng. Mặt khác, hắn ta mong chúng ta có thể kết thành đồng minh với Bạch Liên quân, trông coi lẫn nhau.”

Trịnh An nghe vậy, khóe miệng lộ ra chút khác thường, ánh mắt chớp động.

Tuy Nguyên vương là hoàng thân quốc thích, nhưng vì để có thể đạt được địa vị không ai sánh bằng, lại không tiếc hợp tác cùng loại phản tặc, muốn cướp đoạt chính quyền như Trịnh An.

Trịnh An cũng không biết nên nói Nguyên vương thế nào cho phải, nhưng ông ta cũng biết đối phương muốn hợp tác chỉ là tạm thời.

Nếu như Đại Triệu xong đời, một khi bên kia đạt được thành quả thì người đầu tiên bị dẹp sẽ là ông ta. Ông †a cũng vậy, lúc này đương nhiên là muốn hợp tác cùng Nguyên vương, cùng hợp tác mưu cầu nghiệp lớn.

Nhưng đợi đến khi nghiệp lớn của ông ta đã thành, nhất định ông ta sẽ nghĩ cách diệt trừ Nguyên vương trước tiên.

Thứ ông ta muốn không chỉ là hoàng đế của một vùng nho nhỏ thôi đâu, cái ông ta muốn chính là vị trí hoàng đế thống nhất toàn bộ thiên hạ, thậm chí là Khiết Đan tộc hiện tại đang hợp tác thì tương lai cũng sẽ trở thành kẻ địch của ông ta.

Thật ra lúc này, ông ta cũng cảm thấy hơi đáng tiếc vì đã không mời chào Giang Siêu làm việc cho mình.

Nếu không, lấy thiên phú quân sự kinh người đó của hẳn, tuyệt đối có thể trợ giúp ông ta đoạt được toàn bộ thiên hạ.

“Ừ, đồng ý với hắn ta, nghĩa quân của chúng ta cũng tồn vong cùng hắn.

Mặt khác, sai người gia tăng công kích với Châu phủ, nhất định phải lấy tốc độ thật nhanh chiếm được Châu phủ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play