Trên mặt mọi người đều hiện lên ý cười.
Giang Siêu mỉm cười nhìn mọi người. Sau đó, hän bắt đầu phân công nhiệm vụ.
Đông Ly Sơn và Nam Minh Phong đi theo mình. Số chiến sĩ tộc Dạ Lang còn lại đi theo Lâm Bân và Đông Ly Ưng đi đèo. Hàn Cốc mai phục.
Lúc này, Bắc Quỳnh Phương dẫn theo vài tên chiến sĩ tộc Dạ Lang và năm trăm người trong đội bảo vệ thôn tới đây.
Nhìn đội ngũ xếp hàng ngay ngản, ý chí chiến đấu sục sôi, cả người lộ ra cảm giác thiết huyết, không hiểu sao trong lòng Giang Siêu cũng dâng lên nhiệt huyết.
Hẳn đi tới trước đội ngũ, nói với đám người trong đội bảo vệ thôn: “Nghiêm!”
Tất cả đội viên đội bảo vệ thôn đều theo bản năng mà đứng nghiêm.
Bọn họ đều quen biết Giang Siêu.
Bởi vì đa số người ở đây đều là đám cướp do Giang Siêu thu phục. Có điều, hiện giờ bọn họ đã hoàn toàn thay da đổi thịt.
“Nghỉ!”
Theo hiệu lệnh của Giang Siêu, đội ngũ đáp lại bằng động tác chính xác.
Giang Siêu vừa lòng gật đầu, nhìn năm trăm đội viên trước mắt, vẻ mặt trang trọng nói: “Mọi người huấn luyện đã lâu rồi mà còn chưa có danh hiệu.
Hôm nay ta sẽ cho mọi người một danh hiệu, gọi là quân Con Cháu.
Về chuyện hôm nay, chắc là mọi người đều biết ta gọi mọi người đến đây để làm gì.”
Nói đến đây, Giang Siêu nhìn lướt qua đám đội viên đang đứng yên. Hắn có thể thấy vẻ khó hiểu trong mắt đám đội viên.
Tuy rằng mọi người khó hiểu với danh hiệu quân Con Cháu, nhưng mà mọi người vẫn cảm thấy vui mừng khi có danh hiệu.
Đây là một loại thừa nhận, cũng là một loại lòng trung thành.
Cho dù là đám cướp thì bọn họ cũng sẽ giương cao lá cờ của mình.
Giang Siêu huấn luyện mọi người, tuy đã thành quân, nhưng lại chưa từng đặt danh hiệu cho đội ngũ.
Thật ra thì danh hiệu chính là phiên hiệu quân đội đời sau. Đội ngũ có phiên hiệu sẽ có lòng trung thành nhiều hơn, giống như là lưu dân có nhà, linh hồn tìm được chốn về.
“Dạo này nạn trộm cướp hoành hành khắp nơi, nạn dân Hoài Bắc định tới đây tìm một đường sống, nhưng cuối cùng đều bị đám cướp bắt đi, còn cha mẹ con cái bọn họ thì lại bị vứt bỏ.
Ta biết mọi người đang khó hiểu vì sao ta lại đặt danh hiệu quân Con Cháu cho mọi người.”
“Bởi vì các ngươi là con cháu của người dân, mà cha mẹ người thân các ngươi đều là người dân.
Cho nên đặt danh hiệu quân Con Cháu cho các ngươi là chính xác nhất. Lúc trước ta xây dựng đội ngũ chỉ vì muốn tìm một đường sống cho người dân chúng ta.”
“Ngay từ đầu, ta chỉ muốn bảo vệ sự bình an của người dân khu vực chúng ta ở.
Nhưng hiện giờ, ta muốn bảo vệ sự bình an của người dân trong cả thiên hạ.”
“Mọi người đã từng làm cướp, chắc là biết đám cướp đối xử với người dân như thế nào, bọn họ còn tệ hơn cả quan phủ ăn người.”
“Hiện giờ, ta dẫn theo đám cha mẹ con cái của những người bị đám cướp bắt đi kia trở về huyện An Ninh.
Ta muốn cho bọn họ một con đường sống. Nhưng đám cướp kia lại không muốn cho ta và người dân một con đường sống.”
“Nếu vậy thì mọi người cảm thấy chúng ta nên làm gì?”
Giang Siêu cổ vũ mọi người trước trận chiến. Hắn không cần đội viên hiểu quá nhiều thứ.