Mộ Dung Cung nghe vậy, nhận lấy bản vẽ, gật đầu với Giang Siêu. Ông ta có chút u buồn, cũng không mở bản vẽ ra ngay lập tức.
Giang Siêu từ biệt với ông ta một tiếng, quay người rời khỏi thư phòng. Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Mộ Dung Cung thở dài một hơi.
Lúc này, lão Ngũ ở bên cạnh lên tiếng: “Đại nhân, Giang công tử không ở đâu, nhỡ đâu đến lúc đó Trịnh An tấn công Châu phủ, chúng ta đối phó thế nào?”
Mộ Dung Cung nghe vậy, vẻ mặt có chút kỳ lạ. Ông ta đưa Giang Siêu về bên cạnh mình, thật ra là muốn dùng mưu trí của Giang Siêu để bảo vệ Châu phủ.
Nhưng ông ta cũng sẽ không ích kỷ đến mức cứ muốn Giang Siêu ở lại.
Dù sao, mỗi người đều có chí riêng, lúc trước sở dĩ Giang Siêu ở lại, hoàn toàn là do Trịnh An ép đến đường cùng, nên mới đồng ý điều kiện của ông ta.
Nhưng nếu đã giải quyết chuyện của quân Châu phủ, Giang Siêu muốn rời đi, ông ta cũng không tiện làm khó.
Hơn nữa, ông ta biết có lẽ Giang Siêu đang lo lắng an nguy của người nhà.
Dù gì, đắc tội với Trịnh An, một khi Trịnh An dẫn binh thì sao có thể bỏ qua người nhà của Giang Siêu chứ.
Nếu ông ta khăng khăng giữ Giang Siêu ở lại, nhỡ đâu khiến người nhà Giang Siêu gặp tai nạn bất ngờ, chỉ sợ là Giang Siêu sẽ hận ông ta cả đời.
Hơn nữa, dù không có Giang Siêu, Mộ Dung Cung cũng tự tin bảo vệ được Châu phủ. Nếu ông ta thực sự cứ ỷ lại Giang Siêu, e rằng không thể sống được đến hiện tại rồi.
“Lão Ngũ, dạo này ngươi có hơi lười biếng đấy!” Mộ Dung Cung bình thản nhìn lão Ngũ, bỗng bật cười.
Bản thân mình là hộ vệ, dạo này vì ỷ vào Giang Siêu, làm việc thuận lợi mà đã tạo ra thói quen ỷ lại Giang Siêu rồi, như vậy không tốt.
Lão Ngũ nghe vậy, vẻ mặt lập tức ửng đỏ xấu hổ.
Ông ta không ngờ, mới đầu bản thân không phục Giang Siêu, nhưng đến bây giờ lại tin phục hắn tuyệt đối như vậy.
Lúc này, ánh mắt lão Ngũ nhìn sang bản vẽ trên tay Mộ Dung Cung, có chút chờ mong.
Mộ Dung Cung cũng dời mắt nhìn vào bản vẽ, mở ra, đập vào mắt là rất nhiều thuật ngữ và con số, cùng với một vài hình vẽ đơn giản.
Những hình vẽ này được vẽ rất rõ ràng, thậm chí trông còn giống như thật vậy.
Khi Mộ Dung Cung nhìn mấy thứ trên bản vẽ, cả người như ngừng thở vậy.
Nếu thật sự giống như những gì trên bản vẽ của Giang Siêu nói, thì ông ta có thể tạo được lựu đạn với uy lực kinh người, chẳng lẽ còn lo lắng không bảo vệ được Châu phủ hay sao?
Đây đúng là vũ khí giết người tuyệt đối, có lẽ đội quân công thành vừa đến dưới tường thành, ném một quả lựu đạn xuống, chắc chắn có thể khiến đội quân này mất sức chiến đấu.
“Lão Ngũ, lập tức sắp xếp thợ chế thao, đồ của ta chắc chắn là hỏa lôi mà hiền chất dùng lúc tấn tông hai sào huyệt thổ phỉ. Ha ha... Đúng là không ngờ mà, tiểu tử này trước khi đi còn tặng ta một phần quà lớn. Nếu con gái ta mà chịu khó giành được con rể này cho vi phụ, cho dù có ngủ ta cũng sẽ cười mất”
Mộ Dung Cung cười lớn vui vẻ, cảm giác mất mát do Giang Siêu rời đi bỗng chốc đã hóa vui vẻ.
Tuy Giang Siêu không muốn quan tâm đ ến chuyện của Châu phủ nữa, nhưng hắn vẫn hy vọng Mộ Dung Cung bảo vệ được Châu phủ. Dù sao, một khi Châu phủ bị phá thành, cả nhà Mộ Dung Cung sợ rằng cũng sẽ gặp tai ương.
Bây giờ Trịnh An đã rất căm hận Mộ Dung Cung, chắc chắn sẽ không tha cho ông ta.