Lúc hẳn ta đang ngạc nhiên, Giang Siêu ném tiếp mũi tên thứ ba, mũi tên rơi thẳng vào trong bình.

Lần này bình không di chuyển ra sau, bởi vì không cần phải di chuyển nữa, cho nên Giang Siêu sẽ không di chuyển.

Ngay từ lần đầu Hoàng Bá Long làm bình di chuyển, Giang Siêu đã nghe ra được. Đối phương muốn dùng loại thủ đoạn này hố hắn, hắn đương nhiên là phải gậy ông đập lưng ông rồi.

Lúc này, Giang Siêu gỡ bịt mắt xuống, lạnh nhạt nhìn lướt qua Hoàng Bá Long đang ngạc nhiên.

Hắn lấy ngân phiếu đặt cược từ trên tay trọng tài. Hai mươi vạn lượng bạc cứ như vậy rơi vào tay hẳn.

Đám người Mộ Dung Minh Hiên vẫn còn đang trong cơn ngạc nhiên, cả buổi chưa hồi hồn lại.

Sao mà thẳng được bạc dễ dàng quá vậy?

Bọn họ cứ tưởng rắng Giang Siêu chỉ là chơi xúc xắc giỏi, không ngờ rằng hắn chơi ném thẻ vào bình cũng giỏi như vậy.

Lúc này, Hoàng Bá Long cũng hồi hồn lại, nhìn về phía Trình Hâm và Lục Minh với ánh mắt giận dữ, nói: “Hai người các ngươi dám chơi bổn thiếu... muốn chết hả...”

Hẳn ta vừa dứt lời, Lục Minh và Trình Hâm lập tức nhăn nhó mặt mày, vẻ mặt sợ hãi nhìn về phía Hoàng Bá Long, suốt ruột giải thích.

“Hoàng thiếu, bọn ta không biết hắn chơi ném thẻ vào bình

giỏi như vậy, bọn ta chỉ biết là hẳn chơi xúc xắc giỏi...”

“Đúng vậy, Hoàng thiếu, bọn ta chỉ mới chơi xúc xắc với hắn, thật ra thì bọn ta cũng bị hắn lừa.”

Dưới cơn giận dữ, Hoàng Bá Long trực tiếp bán luôn Lục Minh lẫn Trình Hâm bán.

Ba người vừa dứt lời, Mộ Dung Minh Hiên giận dữ mà nhìn về phía Lục Minh và Trình Hâm.

Lúc này, hai người khác bên cạnh hắn ta cũng nhìn sang, trong mắt nảy lên lửa giận.

“Lục Minh, Trình Hâm, các ngươi... Bây giờ hai người họ mới hồi hồn lại, nhận ra là huynh đệ của bọn họ phản bội bọn họ.

Nghe vậy, Lục Minh và Trình Hãm mặt mày đầy vẻ phức tạp lùi ra sau, trong mắt hiện lên vẻ áy náy.

Sau đó, bọn họ ngẩng đầu nhìn về phía Giang Siêu bằng. ánh mắt tràn đầy giận dữ. Bọn họ không ngờ răng Giang Siêu ngay cả ném thẻ vào bình cũng lợi hại như vậy.

Bọn họ vốn tưởng rằng Hoàng Bá Long chơi ném thẻ vào bình giỏi, có thể hố Giang Siêu một trận, nào ngờ lại bị Giang Siêu hố ngược lại một trận.

Giang Siêu chỉ lạnh nhạt nhìn lướt qua Lục Minh và Trình Hâm với ánh mắt lạnh băng.

Hản ghét nhất là kẻ phản bội. Nếu không phải kiếp trước hắn bị phản bội thì hắn đã không xuyên đến nơi này rồi.

Nếu cho hẳn cơ hội, hắn nhất định phải giết hai người họ.

Mộ Dung Minh Hiên lạnh lùng nói với Lục Minh và Trình Hâm: “Bắt đầu từ bây giờ, các ngươi không còn là huynh đệ của ta nữa, hy vọng các ngươi tự mình giải quyết cho tốt”

Mộ Dung Minh Hiên vừa dứt lời, trong mắt Lục Minh và Trình Hâm lộ vẻ phức tạp. Bọn họ cúi đầu, đáy mắt hiện lên vẻ âm độc và giận dữ.

“Hoàng Bá Long, mới đây mà đã thua không nổi rồi sao? Nếu thua không nổi thì không cần đánh cuộc. Dù sao ta đã thăng được mười vạn lượng rồi, có đánh cuộc nữa hay không cũng được. Có điều mười vạn lượng này có thể đi đổi giấy nợ của Minh Hiên từ trên tay ngươi.”

Giang Siêu lạnh nhạt nhìn về phía Hoàng Bá Long, nói với giọng điệu hài hước.

Nghe vậy, trên mặt Hoàng Bá Long tràn đầy vẻ giận dữ và âm độc. Hắn ta nhìn ngân phiếu trên tay Giang Siêu, trong mắt đều là vẻ không cam lòng.

Hắn ta vốn định thẳng tiền của Giang Siêu, không ngờ lại bị Giang Siêu hố. Hắn ta chưa từng có lúc nào nghẹn khuất như bây giờ, huống chỉ là hắn ta còn khó lắm mới tìm được cơ hội bắt chẹt Mộ Dung Minh Hiên.

Nếu để Mộ Dung Minh Hiên lấy giấy nợ đi thì hẳn ta sẽ rất khó để dẫn Mộ Dung Minh Hiên vào hố lần nữa.

“Hừ... vì sao không cần đánh cuộc, đánh cuộc tiếp đi chứ! Có điều, lần này chúng ta chơi lớn hơn là đặt cược hết số tiền trên người mình. Hơn nữa, lần này vẫn do ta đặt ra quy tắc.”

Hoàng Bá Long hừ lạnh một tiếng, mặt mày tràn đầy vẻ kiên quyết.

Hắn ta đặt cược hết ngân phiếu của mình chỗ trọng tài, tổng cộng là ba mươi vạn lượng bạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play