Mộc Tử Yên sờ soạng khắp dây đèn, nhìn bên trong bóng đèn đến mắt đau rát cũng không thấy thứ mà nàng cho là chìa khoá. Hơi khó hiểu, tường nàng điều tra rồi, không có nơi nào là bên trong trống để có thể đặt vật.
"Này, chưa xong sao? Ta sắp chịu hết nổi rồi đấy!"
Thật ra nếu gắn chìa khoá vào gạch, sau đó đem đi xây phòng thì không cần để khoảng trống. Nhưng như thế cần cơ quan hoặc bạo lực phá ra, thật cồng kềnh, nhưng không thể bỏ qua khả năng này.
"Này!!"
Nhưng đèn cũng rất kỳ lạ, không phải làm bằng thủy tinh, chất liệu Mộc Tử Yên không rõ, nhưng sờ vào hơi nhám. Hơn nữa nàng cũng không thấy nóng khi chạm vào—
"A!"
Bác sĩ Lý bỗng dưng hướng về phía sau ngã xuống, Mộc Tử Yên theo bản năng bám lấy vật phía trước để giữ thăng bằng. Sau đó nàng té, hai tay cầm bóng đèn hình cầu, thẳng tắp nhào xuống đất.
Hộ sĩ trưởng đứng hơi xa, căn bản không đỡ được nàng, Mộc Tử Yên chỉ kịp hơi nghiêng người tránh mặt đập vào sàn. Khoảng cách không lớn, ngã xuống cũng không bị thương gì nặng, nhưng đau thì vẫn đau.
"Xin lỗi, nhưng ta thật sự không chịu được." Bác sĩ Lý từ dưới đất đứng dậy, vội vàng nói.
Mộc Tử Yên lắc đầu tỏ vẻ không sao, nàng chỉ là không ngờ bác sĩ Lý lại... Mảnh mai như vậy. Lúc này thứ trong lòng ngực hấp dẫn hơn đối với nàng, bóng đèn hình cầu không quá to nhưng cũng không nhỏ, tựa như một quả táo size lớn gấp đôi.
"Thứ này chẳng lẽ là...?" Bác sĩ Lý hoài nghi nhìn nó.
"Không thể nào... Phải không?" Mộc Tử Yên phản bác, nhưng lại không quá chắc chắn.
"Bác sĩ, tới lúc đi rồi." Hộ sĩ trưởng không có đồng hồ, không biết nàng phán đoán thời gian bằng cách nào.
Bác sĩ Lý vội vàng chạy ra khỏi phòng quản thúc, không nói không rằng trực tiếp đóng cửa. Mộc Tử Yên nhìn dây đèn trên đầu lại nhìn bóng đèn trên tay, cam chịu ôm nó ngồi xuống một góc, chờ đợi đêm tối buông xuống.
...
Bác sĩ Lý cùng hộ sĩ trưởng tách ra, rốt cuộc bọn họ đều có nhiệm vụ riêng phải làm. Mệt mỏi mà mở cửa phòng khám, vừa ngẩng đầu liền mặt đối mặt với một người khác, hắn che ngực, kinh hãi nhìn đối phương.
"Ngươi sợ cái gì, bác sĩ Lý?" Nữ bác sĩ ngồi trên ghế, nhíu mày quan sát hắn.
"Là bác sĩ Châu à? Làm ta giật nảy mình, ngươi đến tìm ta có chuyện gì sao?" Bác sĩ Lý lau mồ hôi, đi vào ngồi đối diện với nữ bác sĩ.
"Đúng vậy. Ta muốn hỏi... Tại sao ta chỉ đi nghỉ trưa một chút, bệnh nhân của ta đã bị đưa vào phòng quản thúc rồi?"
"Khụ!" Bác sĩ Lý nghe câu hỏi, ho khan một tiếng.
"Cái này... Do nàng phát bệnh, làm bị thương người khác."
"Cái này ta cũng muốn biết, tại sao lại có nam tính vào phòng của nàng?! Nếu không phải trong bệnh viện chỉ có ngươi là bác sĩ tâm lý, ta cũng không muốn cho ngươi tiếp xúc nàng, vậy tại sao lại có người bỏ qua lời của ta tự ý đi vào phòng của nàng?!!" Bác sĩ Châu rất tức giận, tay vỗ mạnh vào bàn.
"Ta không rõ! Thật sự! Ta mới từ phòng quản thúc trở về, còn chưa kịp hiểu biết tình hình. Hơn nữa ta cũng không phải người quản lý chuyện này, ngươi nên đi hỏi viện trưởng thay vì hỏi ta."
Đúng vậy. Bác sĩ Lý chỉ là một bác sĩ tâm lý, nàng tại sao muốn cùng hắn tranh cãi vấn đề này? Nên đi tìm viện trưởng... Nhưng mà viện trưởng...
Bác sĩ Châu nhíu mày, nghĩ không ra bản thân muốn nói điều gì. Sau đó dường như cũng không để ý đến xung quanh, mơ mơ hồ hồ rời khỏi phòng khám của bác sĩ Lý.
"Cuối cùng cũng đi." Bác sĩ Lý thở phào một hơi, lợi dụng sơ hở về bối cảnh đúng là chiêu hiệu quả nhất với dị.
"Hôm nay thật là... Đều là cái gì vậy chứ!"
...
Nhà xác là ở tầng G1, xung quanh tầng này không có người trực ban. Trình Thư Nhiên cùng Trần Vũ Nhiên theo hai NPC đi vào trong, không khí rất lạnh, đây là chuyện bình thường nhưng hai người bọn họ đều không tự giác mà căng thẳng.
Nhà xác xây dựng đơn sơ, hình chữ nhật, bên trong là hai dãy giường đặt xác. Hai NPC tìm vị trí, bốn người hợp sức nâng xác bác sĩ Lưu đặt lên giường.
"Xác mới vào cần người trực một đêm, hai người các ngươi ai có thể đảm nhiệm việc này?" Một trong hai NPC lên tiếng hỏi.
Trình Thư Nhiên không biết đây là việc tốt hay xấu, xác chết mới tại sao lại cần giám sát? Nghĩ liền thấy bất thường, nàng quay nhìn đồng bạn, lại thấy đối phương vậy, mà, không, tập, trung!!
"Này, ngươi sao vậy? Đừng mất tập trung ở những nơi thế này." Trình Thư Nhiên lay đối phương, lúc này nàng ta mới như giật mình tỉnh giấc.
Trần Vũ Nhiên xuất mồ hôi lạnh, không hiểu bản thân đây là làm sao. Lúc này linh quang chợt loé, nàng vội vàng mở bảng thông tin cá nhân, vừa nhìn mặt liền trầm xuống.
"Tinh thần của ta giảm mất 37%?!!"
Trong lòng Trần Vũ Nhiên chấn động, thì ra là vậy! Cho nên hôm nay nàng luôn hoảng thần là vì cái này. Nhưng tại sao? Do nàng tiếp xúc với thứ gì?
"Các ngươi ai muốn trực nơi này, nhanh trả lời!"
Trình Thư Nhiên nhìn hai hộ sĩ trước mặt, mắt đối phương đã trở nên đen kịt, da cũng có dấu hiệu hoá đen. Nếu hai người bọn họ không mau đáp lại, sợ là không tránh được một trận chiến.
"Ta trực!" Trần Vũ Nhiên đáp lại rất quyết đoán.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy khiến nàng trở nên như hiện tại chỉ có phòng số 405. Trước khi tiếp xúc 405 nàng vẫn bình thường, sau khi tiếp xúc nàng quả thật hơi mất tập trung.
Nhưng nàng làm nhiệm vụ đưa cơm, buổi tối còn phải tiếp xúc đối phương, tinh thần có thể tự hồi phục kịp hay không? Trần Vũ Nhiên không biết Mộc Tử Yên đã bị quản thúc, tối nay hai người căn bản sẽ không gặp được nhau.
Trần Vũ Nhiên không muốn tiếp tục bị hạ IQ, cho nên lỗ mãng tiếp nhận nhiệm vụ trực ban, như vậy liền có cớ không đi đưa cơm. Còn việc ở nơi này nguy hiểm hay không... Phó bản chỉ là cấp Tuyến, nàng lại có kỹ năng cùng đạo cụ, sẽ không sao.
"Nhưng ta còn có nhiệm vụ khác trong người."
"Nhiệm vụ gì?"
"Đưa cơm tối."
Hai NPC nhìn nhau, mắt các nàng lúc này lại trở về như bình thường. Một người quay sang nhìn Trình Thư Nhiên, trong lòng nàng căng thẳng, hai ba cái suy đoán xuất hiện.
"Ta nhớ ngươi có nhiệm vụ trực ban, ngươi thế nàng đưa cơm, cũng không ảnh hưởng."
Trình Thư Nhiên không biết nên phản ứng thế nào, gật đầu qua loa đồng ý. Hai bên lúc này chia ra hai đường, ba người vào thang máy đi lên tầng trên, một người ở lại nơi lạnh lẽo này.
Tuy rằng nơi này không khí âm hàn, nhưng Trần Vũ Nhiên cũng không thấy sợ, bởi vì hiện tại còn là ban ngày. Xác chết vùng dậy, nghĩ thế nào cũng là nên xuất hiện vào ban đêm.
Nàng phải suy nghĩ, số 405 làm thế nào mà giảm tinh thần của nàng xuống. Ô nhiễm là câu trả lời đáng tin nhất, rốt cuộc số 405 không hề sử dụng năng lực gì khác thường.
Ô nhiễm là một khái niệm phổ thông tại thế giới vô hạn, dùng để chỉ Player thậm chí NPC bị năng lượng đến từ cá thể khác xâm nhập. Nếu cơ thể bị suy yếu, chính là ô nhiễm thân thể, nếu ý tưởng bị thay đổi hay khống chế, đó là ô nhiễm tinh thần.
Thường ô nhiễm chỉ bắt đầu khi Player thấy được chân thân của dị, sau khi phạm phải cấm kỵ sẽ thấy được. Nhưng tình trạng xấu của nàng xuất hiện sớm hơn, tại sao? Tại sao?! Tại sao?!! Không thể nghĩ rõ.
...
Mộc Tử Yên ngồi trong phòng quản thúc, ôm lấy bóng đèn. Thứ này rất lạ, không cần dây dẫn điện vẫn có thể tiếp tục phát sáng, rõ ràng không phải đèn mặt trời hay đèn dùng pin.
Cốc cốc...
Cửa không cách âm, Mộc Tử Yên nghe được có người gõ cửa bên ngoài phòng. Nàng không hề lên tiếng, chỉ là mắt vẫn nhìn chằm chằm cửa phòng. Bên ngoài gõ ba lần, sau đó ngừng gõ, trực tiếp lên tiếng kêu gọi:
"Số 405, là ta, bác sĩ Châu."
Đây là bác sĩ chẩn trị cho Mộc Tử Yên, nàng biết, vì vậy lập tức chuyển trạng thái. Hốt hoảng chạy về phía cửa, thân người dựa vào cửa, Mộc Tử Yên nghẹn giọng, có vẻ sợ hãi hỏi đối phương:
"Bác sĩ Châu, ta lại phát bệnh sao? Buổi trưa có vị bác sĩ nói bệnh của ta lại nặng thêm, ta... ta khi nào mới có thể trở về nhà?!"
"Ai nói?!" Bác sĩ Châu nhíu mày, chất vấn.
"Chính là... Chính là vị bác sĩ lúc trưa nha." Mộc Tử Yên yếu ớt đáp.
Dự đoán nàng cũng không biết đối phương là ai, bác sĩ Châu không tiếp tục hỏi. Bác sĩ Châu sau khi bị bác sĩ Lý dùng mưu kế đuổi đi liền đến đây, vẫn chưa tìm hiểu mọi chuyện, đúng là hơi thiếu sót.
"Số 405 nha, bên trong phòng quản thúc không có gì nguy hiểm, sáng mai ngươi liền được thả ra, buổi tối ta sẽ mang thức ăn đến cho ngươi, ngươi ngoan ngoãn ở đây chờ đợi." Bác sĩ Châu quyết định trở về truy tìm chân tướng, nói xong liền vội vàng rời đi.
Mộc Tử Yên đợi đến tối, không hề thấy bác sĩ Châu trở lại, cơm tối cũng không có tung tích. Khách thì lại đến một người mới, đối phương tự xưng là số 409, ngữ điệu nói chuyện với nàng giống như... bọn họ rất quen thuộc.
"Ngươi ra tay quá sớm, không phải nói buổi tối mới hành động sao?" Số 409 có chút oán trách hỏi.
"Muội muội nha~, tỷ tỷ chính là chịu không được nam nhân tiếp xúc ta. Dù sao kết quả không phải như ý chúng ta sao?" Một Tử Yên khúc khích cười, dùng câu hỏi thử đối phương một phen.
"Thì đúng thế... Nhưng mà ngươi không nên ra tay giết người chứ! Nếu bệnh viện phát hiện là ta cho ngươi dao, ta sẽ gặp trừng phạt." Số 409 nghĩ đến đây, người không tự giác run rẩy.
"Số 405, ngươi tìm được chìa khóa chưa?! Chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này được không? Ta chịu đủ rồi, ta rõ ràng không có bệnh, ở đây lâu cũng sẽ bị bệnh!"
"Đã tìm được, ngươi đợi tỷ tỷ ra ngoài mới có thể mang ngươi cùng đi chứ. Đừng gấp gáp như thế." Mộc Tử Yên nhẹ giọng trấn an đối phương.
"...... Được rồi. Trời tối không an toàn, hôm nay ngươi lại giết người, chỗ này càng nguy hiểm. Ta về trước."
Mộc Tử Yên chăm chú lắng nghe, bước chân số 409 từ từ xa dần đến khi không nghe được gì nữa. Nàng ngồi dựa lưng vào cửa, thở dài một hơi, bắt đầu tổng hợp những thông tin vừa rồi.
Đầu tiên, Kiều Chân tức số 405 hứa sẽ mang số 409 rời khỏi bệnh viện. Sau đó số 409 lặng lẽ cung cấp cho nàng con dao, dự tính buổi tối sẽ động thủ đả thương người để có cơ hội vào phòng quản thúc tìm chìa khoá.
Thứ hai, số 409 là người bình thường, không có bệnh. Cái này nàng không biết có phải là giả hay không, thật ra cũng chẳng quan trọng, chỉ là đã kêu tổng hợp thông tin thì không thể bỏ qua.
Thứ ba, buổi tối rất nguy hiểm, sau khi giết người thì càng nguy hiểm. Là phòng quản thúc sẽ trở nên không an toàn vẫn là bản thân kẻ giết người là nàng sẽ gặp nguy cơ? Mộc Tử Yên nghĩ một chút, có lẽ là cả hai, bởi vì kẻ giết người sẽ bị nhốt vào phòng quản thúc.
Như vậy, nếu là Player ở đây, A, phải nói là... Không có hành động của nàng thì Player có thể tiến vào nơi này tìm chìa khoá không? Nếu nàng không có mở ra cửa sổ, người đến đưa thuốc chắc chắn là bác sĩ Châu, cùng nam Player.
Bác sĩ Châu biết tình trạng của cơ thể này, sẽ không để nam Player tiếp cận nàng. Như vậy bình an qua một buổi trưa, lúc này nàng hoàn toàn không biết gì về giao dịch của số 405 và 409, sẽ có hai trường hợp xảy ra.
Thứ nhất, nàng sẽ tìm hiểu phòng của mình, sẽ phát hiện con dao, dù không biết về giao dịch, nàng vẫn sẽ ra tay. Thứ hai, nàng không tìm thấy con dao, buổi tối nàng không thực hiện kế hoạch, lúc này nếu số 409 đủ cẩn thận có thể đến nhắc nhở nàng.
Nhưng Mộc Tử Yên cảm thấy số 409 không phải người cẩn thận đến mức ấy. Đối phương nhỏ tuổi, chịu áp lực từ bệnh viện, từ việc đến tìm nàng vào buổi tối thay vì ban ngày đã là vấn đề rồi.
Bệnh viện này không hề quản lý nghiêm ngặt, ban ngày có rất nhiều dị ra ngoài đi dạo, số 409 mượn nhờ đó đến thăm nàng sẽ giảm bớt chú ý. Buổi tối người bệnh ăn xong nên uống thuốc rồi đi ngủ, bỗng dưng có một người lén lút ra ngoài, nhìn thế nào cũng sẽ cảm thấy bất thường đúng không?
Đối với dị, với Quỷ dị thậm chí nhập vai viên, bọn họ có lẽ sẽ không để ý, nhưng nơi này còn có Player. Bọn họ sẽ đi tìm hiểu sao? Chắc chắn rồi, sinh vật sống đặc biệt là con người, luôn tò mò đối với những thứ bản thân không biết mà, huống chi bọn họ còn đang tìm manh mối.
Như vậy, tỉ lệ số 409 bị theo dõi là—
"Số 405, ta quên đưa cho ngươi thứ này."
Mộc Tử Yên nghe âm thanh quen thuộc vang lên ngay sau lưng, vai hơi run, quay đầu nhìn cửa phòng như muốn xuyên qua lớp gỗ 5 cm, thấy được người bên ngoài. Là giọng của số 409 đấy, nhưng mà... Vị khách này, tiếng bước chân của ngươi đâu?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT