*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.📅 Ngày: 11/03/2024
👧 Editor: Tanya (torryssi)
⚠️⚠️ Lưu ý: TRUYỆN ĐƯỢC EDIT PHI LỢI NHUẬN TẠI WATTPAD CỦA torryssi và page Quân Sơn Ngân Châm
- -
Cảnh Hiên bất thình lình bị hất tay ra nên anh ta sửng sốt một chút, kế đó anh ta ngước nhìn đối phương thì đối mặt với một đôi mắt sắc bén.
Thân hình người đàn ông đối diện cao lớn, tướng mạo xuất sắc, khí chất hấp dẫn, ôm chặt lấy thiếu nữ xinh đẹp vào lòng.
Đôi mắt đẹp đẽ lạnh lùng của anh hơi tối sầm lại, loại cảm xúc này khiến toàn thân Cảnh Hiên vô thức căng thẳng, anh ta cảm thấy có chút nguy hiểm, theo bản năng muốn né tránh.
Nhìn bộ dạng anh ta như vậy khiến cho người đàn ông lạnh lùng chợt hơi cười nhạo.
Bởi vì anh đang ôm Thời Tiêu vào lòng nên lúc này cô không thể thấy rõ nét mặt của người đàn ông này, cô chỉ có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên cơ thể của anh ấy.
"Ông xã?"
Khi Thời Tiểu ngẩng đầu cũng chỉ có thể nhìn thấy vòng cung duyên dáng từ cái cằm của anh nên cô vô thức thốt ra một câu hỏi.
Người đàn ông đang ôm cô dường như dừng lại một chút rồi nhẹ nhàng đáp lại.
Giọng nói anh lạnh lùng, giống như một con thú hung dữ bị xâm phạm lãnh thổ, muốn tấn công kẻ xâm nhập, nhưng lại sợ không xử lý khéo sẽ hù dọa đứa con nhỏ trong tay.
Tuy nhiên lúc này Thời Tiêu hoàn toàn không cảm nhận được tâm tư của Tần Dữ.
Chắc là vì cô luôn cảm thấy dù trời có sập xuống thì cũng có người đàn ông cao lớn này chống đỡ nên Thời Tiêu thường cảm thấy rằng chồng mình có thể làm tốt bất cứ chuyện gì.
Truyện được edit tại Wattpad của torryssi.Vì vậy giờ phút này cô cũng không khỏi cảm thấy mình như một con mèo con đột nhiên trở nên kiên cường mạnh mẽ vì đã có ai đó làm chỗ dựa rồi.
Thời Tiêu dựa vào trong ngực Tần Dữ, động tác tự nhiên mà thân mật.
Tần Dữ thoáng dừng một chút rồi ôm Thời Tiêu chặt hơn, đồng thời trầm giọng nói, giọng nói lạnh lùng mà chậm rãi như đang cố ý thông báo điều gì đó: "Anh đợi thấy khá lâu mà em vẫn chưa quay lại nên đi tìm em. Đồ anh đã sắp xếp xong rồi, chơi cả ngày nên em cũng mệt rồi phải không? Chúng ta về nhà nhé!?"
Cử chỉ thân mật này khiến Cảnh Hiên tràn ngập cảm xúc phức tạp, môi anh ta hơi nhếch lên, cố gắng gượng cười, tỏ vẻ như thường để đối diện với hai người trước mặt.
Anh ta còn muốn nói chuyện nhưng Tần Dữ không cho anh ta cơ hội này. Sau khi nhỏ giọng hỏi ý kiến của Thời Tiêu và được cô đồng ý, anh cũng không thèm quan tâm đến Cảnh Hiên đang đứng trước mặt mà dắt Thời Tiêu đi luôn.
Ánh mắt đối phương lạnh nhạt, lại mang theo cảm giác áp bức, làm cho Cảnh Hiên đang còn muốn nói gì đó đột nhiên câm lặng, chỉ có thể trố mắt nhìn hai người xoay người rời khỏi.
Hai người xách đồ đạc sau đó đi thẳng về nhà, Thời Tiêu cũng không để tâm đến chuyện tình cờ gặp Cảnh Hiên vừa rồi, sau đó cô cũng nhanh chóng quên mất chuyện này luôn.
Tiếp đến, cô lẽo đẽo vây quanh Tần Dữ, líu ríu trò chuyện về buổi đi chơi hôm nay, vẫn chưa cảm thấy mệt mỏi.
Tâm trạng Tần Dữ vốn dĩ có chút ủ rũ, khóe môi anh còn đang mím lại nhưng vì điều này mà cong lên.
Khí chất của anh từ đó đến giờ vẫn cao quý như cấp trên, như thể anh đang bận suy nghĩ về một nghiên cứu khoa học nào đó hơn là cảm thấy ghen tị. Với cả khi anh nói chuyện với cô cũng không có gì bất thường cả.
Mà vừa rồi lúc anh đi đến bắt gặp Cảnh Hiên và Thời Tiêu, rõ ràng khi ấy phản xạ của Thời Tiêu có chút trốn tránh nhưng mà cũng đã hai mấy tuổi đầu rồi, trải qua một mối tình cũng là bình thường, dù gì đây chỉ là người có quan hệ mập mờ trong quá khứ, trước đó cô cũng đã kể cho anh nghe.
Thời Tiêu có một cảm giác mơ hồ, nhưng không thể nắm bắt được mấu chốt. Cô không nghĩ chuyện đó nghiêm trọng đến vậy, chỉ tình cờ gặp có một lần chẳng nhẽ lại ghen được sao?
Dù sao bình thường Tần Dữ cũng là dáng vẻ khó gần như này, có vẻ như không phải ghen.
Cho nên Thời Tiêu vốn dĩ muốn giải thích một chút lại không biết nên nói cái gì.
HẾT CHƯƠNG 9
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT