“Chuyện này…” Mạc Như Sương bối rối.

Nghĩ kỹ lại thì hình như người ta chưa từng tham ô tiền của người dân dù chí một xu thật!

Tiền mà hắn tham đều là tiền cùa tham quan hoặc người có liên quan đến tham quan.

Còn với người dân, thì hắn không động tới dù chỉ một chút.

“Nhưng tham ô là hành vi sai trái…” Giọng nói của nàng nhỏ đi mấy phần.

“Có gì sai trái nào?”

Lâm Bắc Phàm lại hỏi ngược lại một lần nữa: “Tất cá người trên triều đình đều tham ô vậy tại sao ta không được tham ô? Bọn họ mà không tham ô, thì ta có cơ hội để tham ô chắc? Ta không tham ô, chẳng lẽ cứ nhường cho người khác tham ô? Đã thế thì tại sao ta không cho tiền vào túi của mình?”

“Chẳng lẽ cứ để mấy tên tham quan đó được lợi hay sao?”

Lâm Bắc Phàm ép hỏi một câu: “Cứ để bọn họ được cơm no rượu say ngủ kỹ, sau đó có sức khỏe dồi dào mà đi bóc lột người dân,

như thế mới được hay sao?”

“Chuyện này, chuyện này…” Mạc Như Sương lại bi Lâm Bắc Phàm phản bác đến không nói nên lời.

Nàng ta ngấm nghĩ lại thật kỹ, nhận ra hình như điều hắn nói lại rất hợp lý.

Cả triều đinh đều đang tham ô, tại sao hắn không được tham ô cơ chứ?

Bọn họ không tham ô, liệu hắn có cơ hội để tham ô hay sao?

Đã thế thì tại sao hắn không cho tiền vào túi của mình?

Cứ để bọn họ được cơm no rượu say ngú kỹ, sau đó có sức khỏe dồi dào mà đi bóc lột người dân, như thế mới được hay sao?

Mạc Như Sương bị đà kích tới tấp.

Nàng ta cảm thấy nhân sinh quan, đạo đức quan, thế giới quan của mình bị chấn động đến nỗi rối tung hết cả lên!

“Cho nên ta không thế không tham ô! Vì người dân, ta không muốn tham ô cũng phải tham ô!”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “ít ra so với bọn họ, bản quan đã được coi là công chính liêm

minh rồi, ta không hề lấy đi dù chỉ một xu tiền cúa người dân! Bản quan không thẹn với lòng mình!”

Mạc Như Sương há hốc miệng, không còn lời gì đế nói!

Im lặng một lúc, nàng ta lại hỏi: “Nhưng Lâm công tử, tại sao ngươi lại bán nước?”

“Ta bán nước bao giờ hả?” Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu lên hỏi.

“Thì là lần trước, khi sứ thần nước Đa La vào kinh thương lượng khoản tiền bồi thường đó!”

Nàng ta nói: “Ta nghe người ta nói ngươi nhận hối lộ của sứ thần Đa La, dùng lý lẽ để tranh luận trên triều đình, cuối cùng húy bỏ được khoán tiền bồi thường hơn ba trăm vạn đã được quyết định xong trước đó! Lại còn mở cửa bến cảng để thông thương, giúp cho lĩnh vực thương mại của Đa La phát triển! Lại còn phái người có tri thức đêh Đa La mờ lớp dạy học, truyền thụ đạo nghiệp cảm hóa…”

“Những điều kiện này, đối với Đại Võ chúng ta chỉ có hại mà chẳng có lợi, đối với Đa La thì lại trăm lợi mà chẳng có hại!”

Tâm trạng của Mạc Như Sương có hơi

kích động, nàng ta lớn tiếng chất vấn: “Lâm công tử, ngươi có xứng đáng với sự ân sủng của bệ hạ hay không, ngươi có xứng đáng với lê dân bách tính hay không? Ngươi có xứng đáng với các chiêh sĩ đã chết trận nơi biên cương hay không?”

“Tất nhiên là bán quan xứng đáng rồi!

Lâm Bắc Phàm mím cười: “Trên đời này, chẳng có ai xứng đáng với bệ hạ, xứng đáng với lê dân bách tính, xứng đáng với các chiến sĩ chết trận nơi biên thùy hơn là ta!”

Mạc Như Sương sửng sốt nhìn Lâm Bắc Phàm.

Nàng ta hoàn toàn không ngờ, những lời này lại phát ra từ miệng của hắn.

Đến cá đất nước mà ngươi cũng đã phản bội rồi, vậy mà còn xúng đáng sao?

Lâm Bắc Phàm vừa viết chữ vừa nói: “Bản quan hỏi ngươi, đối với nước Đa La mà nói, khoản tiền bồi thường mỗi năm ba trăm vạn có nhiều hay không?”

“Nhiều chứ!” Mạc Như Sương gật đầu mà không hề do dự chút nào: “Theo nhũng gì ta biết thì Đa La chỉ là một đất nước nhỏ bé có biên giới giáp với Đại Võ, đất đai cằn cỗi,

tài nguyên ít ỏi, dân số chưa tớ mười triệu người, quốc khô’ mỗi năm chỉ thu được tám trăm vạn lượng bạc! Nếu gặp năm nào mất mùa, số tiền này có thể còn ít hơn nữa! Ba trăm vạn tiền bồi thường đã là một nửa quốc khố của bọn họ rồi!”

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Xem ra ngươi cũng không đến nỗi chẳng biết gì cả! Vậy bân quan lại hỏi ngươi, mổi năm phái bồi thường ba trăm vạn, ngươi nghĩ nước Đa La sẽ làm thế nào để góp đù sô’ tiền lớn này đây?”

Mạc Như Sương trá lời không chút do dự: “Đầu tiên là dùng quốc khố để chi ra! Nếu không đủ tiền thì gom tiền thông qua việc thu thuế, thu các loại phí từ người dân để bỏ thêm vào!”

Lâm Bắc Phàm hỏi: “Bản quan lại hỏi ngươi, người dân Đa La có khổ hay không?”

Mạc Như Sương gật đầu: “Tất nhiên là khô’ rồi! Hoàn cánh sống của bọn họ quá khắc nghiệt, ngay cả việc trồng trọt cũng khó khăn! ít ra thì bách tính Đại Võ ta còn có thể trông trọt đế giải quyết vấn đề cơm ăn, nhưng người dân Đa La thì phái dựa vào ông trời!”

Lâm Bắc Phàm hỏi lần thứ hai: “Nếu mỗi năm phải gánh thêm ba trăm vạn, ngươi nói

xem có khổ hay không?”

Mạc Như Sương lại tiếp tục gật đầu: “Chỉ có thể càng khổ hơn mà thôi, có lẽ còn chẳng thế sống nổi ấy chứ!”

Lâm Bắc Phàm hỏi lần thứ ba: “Nếu ngươi là người dân Đa La, không sống nổi thì sẽ làm gì?”

Mạc Như Sương vẫn trả lời không chút do dự: “Tất nhiên là phản kháng rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play