Tối hôm ấy, sau khi ăn bữa tối xong, hắn lập tức xuất phát, cố gắng càng nhanh càng tốt, đi suốt cả đêm.

Hắn đưa hai người Mạc Như Sương đi theo, có cả các quan sai do triều đình phái đi bảo vệ Lâm Bắc. Phàm, tiểu quận chúa cũng lén lút bám theo, nói là để bảo vệ hắn nhưng thật ra là muốn tham gia cuộc vui.

Chạy suốt hai đêm một ngày cuối cùng bọn họ cũng đã đến Đường Châu vào đêm thứ hai.

Tri phủ địa phương là Lưu đại nhân đích thân nghênh đón Lâm Bắc Phàm: "Chào tế tửu đại nhân, chào quận chúa Vân Oanh! Hạ quan đã chuẩn bị cơm nước để làm tiệc tẩy trần cho mọi người cả rồi!"

"Tiệc tẩy trần thì để sau đã, tình hình hiện giờ thế nào rồi?" Lâm Bắc Phàm hỏi thẳng vào vấn đề.

Lưu tri phủ gượng cười rồi đáp: "Tình hình vẫn còn căng thẳng lắm! Hiện giờ, hai bên lấy sông Bàn Sơn làm ranh giới, đối chọi với nhau! Nếu chúng ta vượt qua ranh giới, không cần biết là đúng hay sai bọn họ đều sẽ tấn công, đã có rất nhiều quan sai của bản phủ bị thương rồi!"

"Còn nữa, tối hôm qua đã xảy ra một trận chiến! Phản quân thiếu lương thực nên đã xuống núi cướp lương thảo của binh lính phủ ta! Cũng may là thương vong về người không lớn, nếu không thì bản phủ thật sự không biết ăn nói thế nào nữa!" 

Lâm Bắc Phàm gật đầu.

"Không biết triều đình định giải quyết chuyện này thế nào vậy?" Lưu tri phủ hỏi với vẻ dè dặt.

"Chủ trương chiêu hàng, nếu thật sự không ổn thì đành phải phái binh lính tới trấn áp thôi! Nhất định phải giải quyết xong mọi vấn đề trong một tuần! Nếu không, tình hình hiện giờ sẽ bị những kẻ có dã tâm lợi dụng, hậu quả rất khó lường!" Lâm Bắc Phàm đáp.

Lưu tri phủ gật đầu, sắc mặt của hắn ta trở nên nặng nề hơn.

Sau đó, Lâm Bắc Phàm đi theo Lâm tri phủ ra hiện trường để quan sát.

Đã là giữa đêm, phần lớn phản quân đều đã đi ngủ cả rồi, rừng núi tối mịt trở nên vô cùng yên tĩnh, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vài ánh mắt cảnh giác giữa đám cây cỏ đen kịt.

"Quay về nghỉ ngơi đi đã, ngày mai rồi tính!" Lâm Bắc Phàm quay người lại.

Cùng lúc đó, sự xuất hiện của Lâm Bắc Phàm đã kinh động tới nhóm phản quân trên núi.

Có một người hoảng hốt chạy lên đỉnh núi, đánh thức một người đang ngủ say: "Lão đại, dưới núi có một tên quan mới đến, chắc chắn là người do triều đình phái tới!" 

Người được gọi là lão đại kia là một người trẻ tuổi, trông rất cao lớn oai phong, chân tay khỏe mạnh, cánh tay của hắn ta to bằng bắp chân của người khác. Da hắn †a ngăm đen, khi mở mắt ra, ánh mắt lại sáng ngời, rất có thần.

"Kẻ đó là ai, trông như thế nào?"

"Ta không nhận ra nhưng trông rất trẻ, chưa tới hai mươi tuổi, nhìn cũng rất thuận mắt! Nhưng mà hắn ta mặc quan phục màu đỏ, xem ra ít nhất cũng phải là quan viên tứ phẩm! Còn trẻ như thế mà đã làm quan tứ phẩm, hắn ta cũng rất giỏi đấy!" Người kia nói với giọng điệu tràn đầy sự ngưỡng mộ.

"Còn chưa tới hai mươi tuổi mà đã làm quan tứ phẩm, xem ra đó chính là tân khoa trạng nguyên vừa nhậm chức tế tửu, Lâm Bắc Phàm rồi!" Người thanh niên được gọi là lão đại kia gật đầu với vẻ đăm chiêu.

"Tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm sao?"

"Nghe nói hắn rất giỏi văn chương, còn được nữ đế vô cùng ưu ái và tin tưởng, cho nên chỉ trong vài tháng vừa qua hắn đã thăng những bốn cấp! Còn nhận được đủ loại ban thưởng đến mức trong nhà không chứa xuểt"

"Nhưng ta nghe nói hắn là một tên đại tham quan, trong mấy tháng làm quan vừa qua hắn đã tham ô tới mấy trăm vạn lượng rồi!"

"Lại thêm một tên cẩu quan nữa, thật muốn chém chết hắn quá!” 

"Đã là cẩu quan thì sẽ không được chết tử tế đâu!"

Mọi người vô cùng kích động. Bọn họ hận nhất là đám tham quan!

Nếu không phải đám tham quan kia tham ô quân lương của bọn họ thì bọn họ đã không rơi vào tình cảnh như vậy rồi!

Bây giờ lại thêm một tên tham quan còn tham hơn trước tới đây khiến bọn họ tức đến mức chỉ muốn chém người!

"Lão đại, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào đây?"

"Vẫn tiếp tục đối đầu với triều đình hay là di chuyển ra sau núi, vào rừng làm cướp? Ta đề nghị cứ trực tiếp làm phản đi cho xong, với bản lĩnh của chúng ta, có đi tới đâu cũng không lo không có cơm ăn!"

"Hay là chúng ta quy hàng vị vương gia nào đó đi! Nghe nói Giang Nam vương rất giàu có, hiện giờ hắn ta đang chiêu binh mãi mã, xem ra đang chuẩn bị làm việc. lớn, chúng ta có thể theo hắn ta ăn ngon mặc đẹp!"

"Ký Bắc vương cũng không tồi! Nghe nói hắn ta đang chiêu mộ người tài, đối xử với ai cũng rất tốt, là một vị vương gia tốt!"

"Lão đại, ngươi nói đi, bọn ta đều nghe ngươi hết!" 

Mọi người nhìn thanh niên trước mặt với ánh mắt chờ mong, đợi quyết định của hẳn ta. Từ đó có thể thấy rằng, thanh niên này oai phong đến mức nào.

Nhưng thanh niên kia lại phất tay: "Các anh em, bình tĩnh đã đừng sốt ruột! Ngày mai chúng ta xem thái độ của triều đình thế nào đã rồi tính tiếp, dù sao thì Đại Ngưu ta đây tuyệt đối sẽ không để các anh em phải chịu uất ức!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play