ông quan phụ trách xử lí án kiện này trông thấy mấy bà cô này cũng rất đau đầu.

Bởi vì những chuyện như thế này đã xảy ra quá nhiều lần rồi.

Cứ dăm ba hôm là bọn họ lại kéo một người tới cáo trạng.

Lại còn bảo người ta đã ngủ với các ngươi nữa chứ?

Các ngươi cũng chẳng tự soi lại xem bản thân mình là cái thá gì đi, ai mà chịu ngủ với mấy người các ngươi chứ?

Rõ ràng các ngươi vừa mắt nhan sắc của người ta rồi ngủ với người ta, lại còn bắt người ta trả tiền!

Nếu không có tiền thì các ngươi lại cáo trạng người ta lên quan phủ.

Thật quá vô liêm sỉ, quá mặt dày rồi!

Quan xét xử lại liếc nhìn chàng thanh niên phong lưu phóng khoáng kia, bỗng cảm thấy đồng tình với hắn ta.

Một kẻ còn trẻ tuổi mà đã dính phải tội danh thế này, chắc trong lòng hắn ta cũng tổn thương ghê lắm. Quan xét xử cũng chẳng biết

nửa đời sau hắn ta phái sống thế nào nữa.

Đúng là nghiệp chướng mà!

“Được rồi! Mấy người các ngươi đủ rồi đấy!”

Quan xét xử huơ tay một cách mất kiên nhẩn: “Thế này đi, nếu người ta đã không có tiền thì tạm thời thê’ chấp bằng một thứ đồ có giá trị trên người hắn ta rồi bảo hắn ta quay về lấy tiền, như vậy là được rồi chứ?”

“Đạ tạ đại nhân đã làm chủ cho chúng ta!” Mấy bà cô kia bèn cười hớn hở.

Quan xét xử vỗ đường mộc, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Người dưới đường là ai? Mau báo danh!”

“Bản thế… bản công tử tên Võ Anh!” Thế tử đáp.

Thân phận của hắn ta vô cùng nhạy cám, hắn ta không dám nói ra thân phận thực sự của mình để tránh việc bị triều đinh phát hiện nên chỉ đành bịa ra một cái tên mà thôi.

“Xem ra ngươi cũng là một kẻ có học, hiểu đạo lí, vậy bổn quan không nhiều lời với ngươi nữa!”

Quan xét xử nói rõ ngọn ngành: “Những lời vừa rồi ngươi cũng nghe rồi đấy, ngươi tạm

2/6

thời để lại một thứ đồ có giá trị làm vật thế chấp tại bổn phủ rồi quay về lấy tiền! Đợi ngươi trá tiền cho mấy người kia xong bản quan lại trả lại vật thế chấp cho ngươi! Ngươi thấy thế nào?”

“Nhưng hiện giờ ta chẳng có thứ gì cá!” Thế tử cười khổ.

“Sao có thế không có gì được? Chẳng lẽ ngươi ra ngoài mà không mang theo bất cứ thứ gì sao?” Quan xét xử kinh ngạc.

Thế tử không khỏi cười khổ: “Đúng vậy thưa đại nhân! Ngày thường vàng bạc và những thứ đồ giá trị khác đều do tùy tùng của ta giữ!”

“Xem ra ngươi cũng là một công tử hường phúc nhỉ, cớ sao lại sa vào…” Quan xét xử nhìn mấy bà cô kia, đoạn lắc đầu than thở.

Thế tử xấu hổ cúi thấp đầu.

Tất cả những chuyện xây ra trong ngày hôm nay chính là ác mộng trong cuộc đời hắn ta, cà đời này hắn ta sẽ không ngóc nổi đầu dậy mất!

“Đại nhân, có thể phái một viên quan theo ta đì lấy tiền không? Đại nhân yên tâm, nhà ta có tiền, ta nhất định sẽ trá lại ngân

lượng đã thiếu!” Thế tử nói.

“Đây cũng là một cách…”

Song lúc ấy, quan xét xử lại chú ý đến ngọc bài treo bên eo của thê’ tử, hắn ta cười: “Ai bảo ngươi không có thứ gì? Ngọc bài đang treo bên eo ngươi kia không phải đồ thì là cái gì? Liếc mắt cái đã biết đó không phải đồ bình thường rồi, mau trình lên đây!”

Thế tử hoang mang: “Ngọc bài này là vật bất ly thân, ta không thể giao nộp!”

“Đừng do dự nữa, mau đem lên đây!”

Quan xét xử cho người tới lấy ngọc bài bên eo của thế tử lên.

Thế tử phản kháng, hắn ta không muốn giao ngọc bài ra, nhưng cuối cùng hẳn ta vân không đấu lại được với bọn họ.

Quan xét xử cầm ngọc bài trong tay.

Chí nhìn một cái thôi mà hẳn ta đã thấy miếng ngọc bài này không hề tầm thường, nó được làm từ chất liệu ngọc vô cùng đặc biệt, không những trong suốt mà còn cực kì cứng chắc, không dễ vỡ.

Hắn ta phái thừa nhận rằng chất liệu ngọc có thể xưng là kim bảo, hiếm có khó tìm và chỉ thuộc về hoàng thất, sao chàng thanh

niên kia lại có được nhỉ?

Quan xét xử thấy thắc mắc, hắn ta tiếp tục quan sát miếng ngọc bài, đoạn phát hiện đằng sau nó có khắc hình long phượng.

Thế thì càng ghê gớm hơn rồi, bởi lẽ Đại Võ có quy định chỉ người trong hoàng thất hoặc là được bệ hạ cho phép mới được khắc long khắc phượng lên đồ đạc.

Quan xét xử lại quan sát mặt chính diện của miêhg ngọc bài, bên trên đó có mấy chữ, đọc xong mà sợ muốn bay màu!

“Mau truyền lệnh cho bên trên, có chuyện rồi!”

Chuyện này đã lan truyền đến các bộ phận với tốc độ cực nhanh, khiến triều đình chấn động.

Con trai Võ Anh Kiệt của Ký Bắc vương lại đang xuất hiện ở kinh thành!

Đây không phải chuyện nhỏ đâu!

Phái biết rằng hiện giờ triều đinh đang không ổn định, các bên nảy sinh dã tâm muốn tranh giành cướp đoạt Trung Nguyên.

Ký Bắc vương cũng là một trong số đó, mà lúc này con trai của hắn ta lại lén lút đến kinh thành, chuyện này không khỏi khiến

người ta phải suy nghĩ xa xôi!

Thế nên mọi người không thể không cẩn thận!

Hôm ấy, nữ đế đã phái cấm quân bao vây phủ doãn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play