Lý Mộng Khiết nghe được cũng đủ nhiều, mĩ mãn, đúng là vai ác chết vì nói nhiều mà. Cậu cũng ác, nhưng không thích nhiều lời. Giờ thì không cần cậu làm cho xôn xao dư luận, Đỗ Như Hoa tự hủy rồi, chưa gì đã khai hết.
Tưởng Phong ngay tại chỗ đếm tiền, bà ta bỏ tiền mặt vào một cái vali nhỏ, từng cọc từng cọc tờ tiền 500 ngàn mới tinh.
[Tầm mấy chục tỷ!]
[Thánh soi có khác!]
[Này là giao dịch bất hợp pháp đấy, báo cảnh sát đi!]
[…Cảnh sát trưởng kìa.]
[Gọi cho thị trưởng Hứa!]
Tưởng Phong hài lòng, nắm lên vali đi ra ngoài: “Tiền trao cháo múc, bà yên tâm đi, tôi sẽ xử lý sạch sẽ Lý Mộng Khiết cho bà.”
Đỗ Như Hoa hừ một tiếng: “Tôi phải tận mất nhìn nó chết mới yên tâm.”
Lý Mộng Khiết đứng ngoài cửa phòng ngủ, chầm chậm có trật tự rút lui-
“Là mày! Thằng nhóc con! Tao phải xé xác mày!”
Cậu quay đầu lại nhìn, là gã lùn bị cậu đánh cho bất tỉnh, gã còn cầm theo cả cây gậy sắt, hằng hộc nhìn cậu như muốn nhai đầu.
Lý Mộng Khiết liếc xuống bàn tay gã, có thể thấy rõ, bàn tay thủng một lỗ, máu trộn với mực, gã đau tới mở miệng chửi thề liên tục. Cậu nhướng mày, biết vậy kiếm cái gì đó bén hơn.
“Ai ở ngoài đó?!”
Tưởng Phong, Đỗ Như Hoa chạy ra ngoài nhìn.
Trước có rắn sau có hổ, báo Lý Mộng Khiết có mọc cánh cũng khó thoát.
[Toang toang toang!]
[Mau mau làm gì đi!]
[Còn không biết ở đâu thì sao báo cảnh sát được má!]
Lý Mộng Khiết nhíu mày suy nghĩ, gã lùn tỉnh lại quá sớm, là cậu sơ ý. Sau lưng Tưởng Phong và Đỗ Như Hoa không có đường chạy, cầu thang thì ở phía gã lùn. Nếu muốn thoát, cậu bắt buộc phải hạ gã lùn trước.
Đỗ Như Hoa thấy Lý Mộng Khiết bị dồn vào đường cùng, hưng phấn nói: “Mày có chạy đằng trời, ngoan ngoãn chết đi cho tao nhờ!”
Tưởng Phong để ý chỉ có tiền: “Để nó nôn mấy trăm tỷ ra rồi giết. Nếu mày ngoan chút, tao cho chết nhẹ nhàng hơn, chịu không nhóc?” Ông ta cần tiền để mua chuộc cấp trên, nếu không thì bị cách chức thật mất.
Lý Mộng Khiết lén lút cho tay vào túi quần, càng là lúc nguy cấp càng không hoảng loạn, còn cười sáng lạn: “Đéo.”
[Vãi! Còn chọc giận ông nội đó làm gì! Chạy nhanh đi!]
[Lý Mộng Khiết ơi là Lý Mộng Khiết, giờ này rồi mà còn giả ngầu!]
Nói chung, nếu Lý Mộng Khiết chết, hung thủ chỉ có hai người đó, cả thế giới đều biết, không người này cử báo thì cũng sẽ có người khác báo án, người tốt vẫn còn nhiều lắm.
Tưởng Phong thái dương thịch thịch nhảy, thằng nhóc này đã mấy lần hành hung con trai ông ta, không thể tha được. Ông ta phẩy tay với gã lùn: “Xử lý nó.”
Lý Mộng Khiết đột ngột tăng tốc chạy tới chỗ gã lùn, chân đau chỉ càng làm cậu thêm tỉnh táo làm ra phán đoán.
Gã lùn sững sốt, lập tức vung cây gậy sắt trong tay: “Chết đi!” Đến giờ này mà còn muốn phản kháng, thằng nhóc láo toét!
Vút!
Phập!
Lý Mộng Khiết đã lùn sẵn, hơi khom người là tránh được gậy sắt trên đỉnh đầu, từ trong túi lấy ra cây kéo, ghim thẳng vào bả vai gã, nhàn nhạt nói: “Mày phiền ghê á.” Gã ta thật đúng là có số hưởng, bị cậu đâm hai lần trong một ngày.
Máu bắn tung tóe, dính lên cả ống kính.
“Á! Á! Á!”
[Á! Á!]
[Chết người rồi!]
[…Tự vệ chính đáng mà!]
[Thoát được không vậy!?]
Cây kéo ở khoảng cách gần muốn né cũng khó, gã lùn ôm bả vai ngã xuống sàn, máu chảy ồ ạt, gã rên rỉ như heo bị làm thịt. Nếu gã cầm máu đúng cách thì không thể nào chết được, với lại, cậu đâm không sâu.
“Á!” Đỗ Như Hoa cũng hét the thé lên, bà ta là tiểu thư đài cát, lần đầu chứng kiến tận mắt cảnh máu me, chân mềm nhũn.
Lý Mộng Khiết phóng lên thành thang lầu, thả người tuột xuống. Thật là kích thích, đầu óc cậu đến bây giờ còn hưng phấn.
[Chắc là chạy được rồi!]
[Có hai khứa gác cổng mà!]
[Tiêu tiêu tiêu!]
Pằng!
Tiếng súng?
Lý Mộng Khiết nghệch đầu qua một bên né một viên, che lại đầu vai bị bắn trúng, chậc lưỡi: “…” Mang cả súng theo, đúng là cảnh sát.
Máu thấm ướt cả áo, nhưng bây giờ cậu không rảnh để lo.
Tưởng Phong đứng trên lầu nã súng, nòng súng nhắm ngay trán cậu, bóp cò: “Mày ngoan ngoãn chết đi, tốn thời gian của tao quá rồi.”
Pằng!
Bụp!
[???]
[Khiết chó điên!]
[Không thể nào, Lý Mộng Khiết!]
[Đại ca Khiết!]
[Tui gọi cho thị trưởng Hứa rồi!]
Màn hình phát sóng đột ngột tối đen, sau đó, không có sau đó nữa.
Lý Phong Nam hoảng hồn bật dậy: “Ba, M-Mộng Khiết em ấy…”
Ba Lý đứng lên: “Phong Nam, đi lấy xe đi.”
Lý Thiệu Tây sốt ruột: “Ba c-con cũng-”
Lý Phong Nam chạy xuống gara, ba Lý cũng bước vội theo: “Mấy đứa nhỏ ở nhà đi, đi theo cản trở lắm.”
Nhìn theo anh và ba vội vàng đi ra ngoài, Lý Mộc Đông trong lòng cũng hoảng hốt lo lắng. Dù Lý Mộng Khiết có làm gì, gây chuyện như thế nào thì bọn họ vẫn xem cậu là em trai.
Lý Thiệu Tây đứng ngồi không yên, ấn ấn màn hình, vỗ vỗ ti vi: “Chết tiệt!” Lý Mộng Khiết chết rồi hắn còn tìm ai kiếm chuyện nữa!
“Tiểu Bắc, em biết những chuyện mẹ đã nói sao?” Lý Mộc Đông hiếm khi nghiêm túc chất vấn người trong nhà, nhưng vấn đề liên quan đến tính mạng con người, không đùa được.
Lý Tiểu Bắc mím môi, đôi tay run rẩy: “Em không rõ, e-em không biết!” Cậu ta biết, Đỗ Như Hoa thường hay liên lạc với ai đó, cậu ta nghe loáng thoáng được rất nhiều chuyện, nhưng không nói với ai. Cậu ta ghét Lý Mộng Khiết thật, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện giết Lý Mộng Khiết.
Lý Mộc Đông lắc đầu: “Bọn anh thất vọng về em đó, Tiểu Bắc.” Có chuyện không báo, để bây giờ thành ra thế này.
Lý Tiểu Bắc cúi đầu không đáp, chẳng lẽ cậu ta thành đồng phạm với mẹ mình rồi sao?
Không muốn đâu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT