Bữa tiệc của Giang Hành Vân diễn ra rất tốt đẹp, tốt đẹp đối với Lý Mộng Khiết, còn hắn thì hoàn toàn là làm hoa cưới cho người.
Lý Mộng Khiết thoát khỏi đám ông chủ lớn tuổi nhiệt tình, bước qua tìm hội bạn của mình. Đầy đủ luôn, chỉ thiếu mỗi Dương Trường Miên và Lê Hân.
Lý Thiệu Từ kéo cậu qua cụng ly: “Chà, hân hạnh nha bé Lý tổng.”
Hứa Tuyên cũng giơ ngón cái: “Nhóc thành công hơn anh nghĩ.” Hắn biết cậu lập thành công ty, cũng đã đầu tư vài bộ phim, không biết là do cơ địa hay gì nhưng bị cậu chọn trúng, phim tự dưng hot, không cần phải tốn tiền mua nhiệt độ. Làm hắn cũng muốn thử vận may.
Chu Gia Bảo ngưỡng mộ đại ca mình lên một tầm cao mới: “Đại ca, chừng nào tốt nghiệp, em nhất định sẽ làm phụ tá đắc lực của đại ca!”
“…” Cũng không cần như vậy.
Lý Mộng Khiết nhìn quanh, không thấy Khúc Sở Vân đâu. Kì lạ, rõ ràng vừa mới ở kế bên cậu mà?
Phía xa nơi góc khuất camera.
“Chú mà còn nhắm tới Lý Mộng Khiết nữa thì…Có lẽ anh mày phải gửi cái này cho cậu mợ xem thôi.” Khúc Sở Vân quơ quơ đoạn video Giang Hành Vân công bố đính ước với Lý Tiểu Bắc. Hắn come out với gia đình thôi mà đã bị đánh một trận, thì thử nghĩ mà xem, Giang gia có mỗi một đứa con trai độc nhất mà nó lại là đồng tính, gia đình Giang Hành Vân có ngồi im được?
Giang Hành Vân giấu tính hướng với người nhà, dám thông báo đính hôn cũng là bởi ba mẹ Giang không thường xem ti vi, bà nội thì luôn ủng hộ cháu hết mình, nhưng hắn quên mất, ông anh họ mất nết Khúc Sở Vân này cũng tới!
“Anh vì Lý Mộng Khiết mà muốn uy hiếp tôi?” Lại là Lý Mộng Khiết! Sao cái quái gì cũng có dấu răng của cậu ta!
Khúc Sở Vân cho điện thoại vào túi quần, được một lần nghiêm túc nói chuyện: “Đúng vậy, biết điều thì lẳng lặng mà sống đi.” Bé mèo đối phó với Lý gia đã phiền muộn, hắn không muốn cậu có thêm kẻ thù. Hắn biết rõ tính tình của Giang Hành Vân, chỉ cần không tổn hại tới lợi ích, cái gì nhịn được nó đều cho qua.
Rầm!
Giang Hành Vân đấm mạnh vào tường một cái, nhíu mày thật chặt, nói đúng hơn là biểu hiện nổi giận đùng đùng, nói xong liền bực bội bỏ đi: “Tôi biết rồi! Anh vừa lòng chưa!”
“Lý Mộng Khiết, mày còn mặt mũi tới đây? Định ăn vạ nhà họ Lý bọn tao chứ gì! Không biết xấu hổ!” Đỗ Như Hoa tìm cách tiếp cận, ngay lúc Lý Mộng Khiết không để ý, ném cả ly rượu vang vào mặt cậu. Bà ta càng nhìn càng tức, dù đã hợp tác với Tưởng Phong làm chết cậu nhưng khi nhìn cậu nói nói cười cười tự tin như vậy, bà ta muốn xé cái mặt đó ra!
Con của người phụ nữ đó đúng là đáng ghét y chang ả!
Nhà họ Đỗ vài chục năm trước, ông bà Đỗ đã hơn ba mươi nhưng không có một mụn con, thế là nhận nuôi một cô bé. Nhận con nuôi không bao lâu thì bà Đỗ có mang, không cần nghĩ cũng biết, đứa nhỏ nhận nuôi chắc chắn sẽ trở thành thứ dư thừa. Lý Mộng Khiết biết sẽ có ngày bà ta đến tìm cậu kiếm chuyện, nhưng không ngờ trước công chúng mà bà ta lại dám ra tay với cậu.
Choang!
“Nhóc Mộng Khiết!”
“Đại ca!”
[Hú hồn chim én luôn ạ!]
[Người ta tạt rượu, còn bà này thì ném luôn!]
[Uổng cho cái áo trắng siêu thời trang đó!]
Lý Mộng Khiết thần kinh vận động tuy nhanh nhưng cơ thể thì theo không kịp, tuy đã né được nhưng vẫn bị rượu vang văng trúng, nhiễm đỏ cả ống tay áo: “…” Điên thật, cậu chưa tìm bà ta gây chuyện, bà ta đã tự động tìm đánh.
Đỗ Như Hoa hành động quá đột nhiên, đừng nói đỡ cho cậu, Hứa Tuyên và Lý Thiệu Từ đứng gần cũng bị dính chưởng, mùi rượu nồng nặc.
Hứa Tuyên lau rượu dính trên mặt, mặt hầm hầm: “Bị khùng hả? Ai cho bà cái lá gan tạt rượu bổn thiếu gia? Lý gia cho? Ai? Bà muốn tuyên chiến đấy à?” Lỡ như Diệp Hòa Ngọc mà đang xem tin tức, thấy hắn thành ra như vầy thì sao được?
Lý Thiệu Từ đối với nhà họ Lý cũng có chán ghét bắt nguồn từ Lý Thiệu Tây, nhưng lễ phép thì vẫn còn: “Dì à, dì làm vậy là có ý gì?”
Lý Mộng Khiết chớp mắt, hai người này rõ ràng là đang ra mặt cho cậu đây mà. Lý Mộng Khiết đúng thật là không có thế lực gì, nhà họ Lý thì vừa có quyền vừa có của, Đỗ Như Hoa muốn phóng pháo giữa thành phố còn được nữa là.
Đỗ Như Hoa không đem hai thằng oắt này để vào mắt, bà ta rất muốn một ly hồi nãy có thể làm cậu vỡ đầu: “Ai mượn hai đứa bây đứng gần nó, dính thì chịu đi. Lý Mộng Khiết, núp sau lưng hai thằng đàn ông chắc vui lắm ha, y chang bà mẹ mày!”
[Uầy, mẹ của tứ đại thiếu gia Lý gia đây sao…]
[Cạn lời thật, không khác gì mấy bà hàng xóm của tui!]
[Tiểu thư đài các gì mà kì cục vậy!]
[Giờ tui biết sao Lý Mộng Khiết ngỗ nghịch rồi!]
Lý Mộng Khiết da mặt siêu dày, hai tay nắm hai anh, lọt thỏm ở giữa, cười khúc khích: “Thì sao? Có đàn ông cho tôi dựa đấy. Già rồi, bớt chơi mấy cái trò hất rượu rồi mời lên phòng nghỉ đi. Không biết Lý Khang có biết bà già mà không nên nết không, chứ tôi với các bạn khán giả thấy hết rồi. Hay bà muốn tôi vạch mặt bà ngay tại đây luôn? Lý do mà bà khó ở với tôi-”
“Đủ rồi đừng nói nữa!” Một giọng nói chen ngang không cho cậu nói tiếp.
Lý Mộng Khiết nhướng mày, Lý Tiểu Bắc này đổi tánh?
“Mẹ, mình đi thôi, bố và anh đang chờ ngoài xe!” Lý Tiểu Bắc bất ngờ lên tiếng, kéo Đỗ Như Hoa đi, kiêng kị nhìn Lý Mộng Khiết.
Đỗ Như Hoa đã bị ông Lý cảnh cáo trước đó, nếu còn gây chuyện nữa sẽ nhốt bà ta ở trong nhà. Nên khi bị con trai kéo đi, thâm độc trừng mắt Lý Mộng Khiết.
Lý Mộng Khiết cần thiết phải im miệng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT