Lý Mộng Khiết mấy hôm nay vẫn luôn chăm chỉ mở ti vi xem bản tin buổi tối không bỏ lỡ ngày nào, làm Dương Trường Miên còn tưởng cậu được lên ti vi.
Bữa tiệc rượu kia của Tưởng Phong mặt ngoài là duy trì quan hệ thân thiết với các ứng cử viên, ông ta đã nói hoa mĩ như vầy: “Ai lên làm thị trưởng không quan trọng, quan trọng là qua dịp này chúng ta được biết nhau, ở đây tôi xin chúc mừng cho thị trưởng tương lai nhé!” Nhưng thực chất là một hồi âm mưu hãm hại Hứa Gia Minh.
Lý Mộng Khiết không biết chi tiết, đưa ra nhắc nhở cũng khá mơ hồ theo phỏng đoán. Nếu Hứa Gia Minh thông minh thì sẽ không sụp bẫy, cho nên cậu mới chăm xem tin tức, xem truyền thông có đăng được tin nào quan trọng không.
Mèo méo meo mèo meo!
Lý Mộng Khiết bắt máy: “Alo?” Vừa nhắc tào tháo tào tháo gọi tới.
Hứa Gia Minh thế mà nghĩ tới người đầu tiên gọi điện thoại báo tin lại là cậu nhóc mình mới quen: “Đúng như những gì cậu đã nói, cảm ơn cậu rất nhiều.”
Trong bữa tiệc anh ta không ăn cũng không uống làm Tưởng Phong nóng nảy không ngừng mời rượu. Hết cách, ông ta dùng vũ lực để chụp thuốc mê, Hứa Gia Minh tương kế tựu kế, giả vờ trúng thuốc ngất xỉu, để ông ta hành động. Tưởng Nghĩa xuất hiện với vai trò bắt dâm tại trận, nên theo kế hoạch, đến lúc gã xuất hiện. Hứa Gia Minh đã thương lượng với cậu bé bị xâm hại đóng một vở kịch, cắn ngược lại nhà họ Tưởng.
Lý Mộng Khiết vừa ăn chuối vừa nghe, gật đầu, nhớ tới Hứa Gia Minh đầu dây bên kia không thấy, đành nói chuyện: “Cũng không có gì to tát.” Nhà họ Tưởng đổ, nhà họ Lý sẽ mất đi một đồng minh mạnh mẽ.
Hứa Gia Minh lại thông báo tin xấu: “Nhưng mà, Tưởng Phong tàn nhẫn thật, ông ta bày kế không thành bị phản lại, Tưởng Nghĩa bị bắt rồi, cũng không cứu, nói là từ bỏ đứa con này.” Hèn hạ, hổ dữ còn không ăn thịt con, vậy mà ông ta ở trước công chúng trở mặt, đánh Tưởng Nghĩa một trận, rồi báo cảnh sát.
Lý Mộng Khiết có thể hiểu: “Tưởng Nghĩa đã có tội sẵn rồi, Tưởng Phong chỉ là muốn thoát tội cho con trai cho nên mới để cho anh gánh thay. Đừng có thiện lương với kẻ địch, chết bây giờ.”
Hứa Gia Minh nghe một đứa nhóc dạy đời, cảm thấy khá thú vị: “Ha ha, biết rồi, ông cụ non. Vậy nhé, bên đây cánh nhà báo sắp đến, còn lại xem tin tức là thấy. Lần sau tôi mời cậu ăn bữa cơm.”
Lý Mộng Khiết nhìn màn hình tối đen, buồn bực: “…” Ông cụ non?
Tưởng Phong còn lành lặn làm cậu ăn không ngon, thế là dùng tài khoản mạng đăng vài tin xấu của ông ta lên trang mạng hot nhất, cho tiếng xấu đồn xa.
#Tưởng Phong nhận hối lộ, #Tưởng Phong dưới danh nghĩa có vài công ty kinh doanh trái phép, #Tưởng Phong và nhà họ Lý có âm mưu từ trước, #Những nghệ sĩ đã bị hại… Bao nhiêu đây cũng đủ danh tiếng ông ta xuống dốc không phanh.
_______
Ba ngày kế.
Chuyện Tưởng Phong lên chức thị trưởng là không thể, bây giờ ông ta đang sức đầu mẻ trái với đống tin tức trái chiều, dư luận xôn xao thảo luận, ai ai cũng biết Sứ Giả Công Lý luôn luôn đăng tin tức đúng sự thật. Vậy bọn họ cũng thật là mắt mù, đi bỏ phiếu bầu cho tên ác độc này làm thị trưởng? Nghĩ thôi đã thấy ớn.
Tưởng Phong bây giờ như gián chạy qua đường, ai thấy cũng sẽ đòi đánh, ăn biết bao nhiêu tiền thuế của dân chúng mà còn bao che giảm nhẹ hình phạt cho tội phạm, ông ta không nghĩ tới tương lai trị an của thành phố hay sao. Đúng là vô lương tâm!
Hứa Gia Minh đúng hẹn lên làm thị trưởng, Lý Mộng Khiết cũng mừng rỡ khi ném được khúc xương khó gặm như Tưởng gia, chuyên tâm đối phó nhà họ Đỗ.
“Chỗ này thì sao? Từ tầng 1 đến tầng 22 anh sẽ cho em thuê làm trụ sở công ty.”
Lý Mộng Khiết hiện đang có mặt tại một tòa cao ốc trong thành phố, há hốc mồm nhìn Khúc Sở Vân: “Nhìn không ra anh lại giàu như vậy đó, làm bất động sản có khác.” Đi làm giáo viên làm gì, nằm ở nhà hằng tháng vẫn có tiền dùng.
Khúc Sở Vân gõ gõ lớp cửa kính trong suốt, híp mắt nhìn ánh sáng xuyên suốt len lỏi: “Cái này sao…Anh cũng không rõ lắm, chỉ là cùng bạn lập nghiệp.” Lúc còn học đại học hắn cũng có bạn thân, cả hai cùng đi tha hương lập nghiệp, người bạn kia của hắn vừa thấy tiền tài liền sáng mắt, làm chuyện phạm pháp. Hắn thì không bị gì, còn được chuyển nhượng tòa cho nhà này.
Lý Mộng Khiết không hỏi, quá khứ của ai mà không có vài ba vết đen, cậu liếc nhìn bản thiết kế trong tay. Mỗi tầng đều có một phòng luyện tập, phòng thu âm, phòng làm việc, sàn nhảy, một phòng studio bối cảnh, còn có cả trường quay. Trước mắt thì nó chỉ là phòng trống, cần tân trang thiết bị. Nhóm Diệp Hòa Ngọc cũng sẽ được chỉ dạy ở đây.
Bàn xong việc mua bán, kế tiếp là thời gian riêng tư. Khúc Sở Vân ấn thang máy, kéo bé mèo vào cùng: “Đi ăn nha? Ăn cá?”
Lý Mộng Khiết không từ chối, cậu cũng thích ăn cá: “Được hoi, em muốn ăn cá hấp.”
Khúc Sở Vân bật cười: “Ăn xong thì đi mua đồ với anh.”
Lý Mộng Khiết chớp mắt: “Đồ gì?”
Thang máy ting một tiếng mở ra, hắn nắm lấy tay nhỏ của cậu: “Em quên rồi hả, tối mai, tiệc mừng của Giang Hành Vân. Anh nhận được thiệp mời từ bà ngoại rồi nè.”
Cậu lon ton bước chân theo sau, cười nhếch mép: “À à, sao em quên được, ngày quan trọng của cháu trai mình mà.”
Khúc Sở Vân: “??” Cháu em? Giang Hành Vân là cháu em thì anh cũng cháu em đấy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT