Ngày chủ nhật.

Lý Mộng Khiết đi viếng thăm nhà họ Hứa, kiếp trước cậu chỉ nghe tin báo đài đưa sau khi nhà họ Hứa ngã ngựa. Hứa Tuyên có anh lớn là Hứa Gia Minh làm chính trị gia, bố mẹ và ông nội. Ông Hứa lúc trước cũng có chỗ đứng nhỏ trong nghị viện bây giờ đã về hưu, đề bạt cháu trai trưởng lên làm thị trưởng. Cho nên, muốn nhờ vả Hứa Gia Minh thì phải qua ải của ông cụ trước.

Cậu liếc qua người nào đó đi theo tới tận đây: “…Không phải em nhờ anh giúp chuyện kia à?” Sao bây giờ rảnh rỗi đi theo cậu thế này.

Khúc Sở Vân giơ lên gói quà trong tay, xoa đầu cậu: “Anh đã làm xong từ lâu rồi. Ngược lại là em đó, đi gặp người ta cũng không biết chuẩn bị quà biếu.”

Lý Mộng Khiết nhìn trời, ông cụ ấy của nhà họ Hứa chỉ thích sưu tầm đồ cổ, thư pháp, mấy món đó giá thấp nhất của mấy trăm triệu khởi bước, không phải cậu tiếc tiền, mà là sợ mua trúng hàng giả, mất mặt lắm: “Anh mua gì thế?”

Khúc Sở Vân chớp mắt: “Thực phẩm chức năng.”

“…” Anh xác định ông cụ sẽ không nổi sung đuổi hai đứa mình ra khỏi cửa?

Hứa Tuyên bỏ ra một ngày chủ nhật không ngủ nướng chỉ để dẫn Lý Mộng Khiết đến thăm nhà. Hắn siêng năng đột xuất làm ba mẹ Hứa kinh ngạc không thôi: “Đằng đây nè!”

Lý Mộng Khiết vẫn tay đáp lại, cùng cái đuôi nhỏ nào đó lẽo đẽo theo sau mông Hứa Tuyên.

Nhà họ Hứa không khác mấy so với tưởng tượng của cậu, bày trí đơn giản nhưng vật để bày trí thì không đơn giản chút nào, có mà vỡ một thứ thì cậu có trúng lại nhiều vé số cũng không đền nổi. Sau khi nhà họ Hứa đổ, nghe đâu bộ sưu tập của ông cụ cũng bị người khác cầm đi đấu giá, những cổ vật hơn mấy chục năm sưu tầm cứ vậy qua tay kẻ này lại về tay kẻ khác, mất hết giá trị.

Hứa Tuyên cũng thảm lắm, gia đình nguyên vẹn chia năm xẻ bảy, còn một mình hắn còn gắng gượng cố gắng làm nhà họ Hứa huy hoàng như xưa. Hắn không tin Hứa Gia Minh là tội phạm, luôn tìm kiếm chứng cứ chứng minh anh ta trong sạch, không bao lâu thì mất. Lý Mộng Khiết đồng cảm nhìn hắn một cái, đều chết sớm như nhau, nhưng hắn còn thảm hơn cậu nhiều, chắc chắn là bị lão Tưởng Phong thủ tiêu đây mà.

Hứa Tuyên bị nhìn tới vặn vẹo: “??”

Lý Mộng Khiết đặt tách trà xuống: “Anh của anh đâu?”

Hứa Tuyên chỉ chỉ lên lầu, buồn bực: “Mới sáng sớm đã bị ông nội anh kéo lên lầu luyện chữ rồi. Đi, anh dẫn hai người đi xem.” Thư pháp có gì vui đâu mà cả nhà ai cũng thích, ngồi lâu có khi còn bị trĩ cho xem.

Lý Mộng Khiết cũng muốn đi xem sao, thế là kéo tay Khúc Sở Vân cùng đi: “Đi, tiếp thu thêm kiến thức mới cũng tốt, đừng có ngồi hoài một chỗ như ông chú trung niên như vậy, mau già đấy.” Cậu cũng là người bình thường, thích trai đẹp, thích thưởng thức cái đẹp.

Khúc Sở Vân chậm rì rì bước theo sau, bật cười, cậu không nói nhưng nét mặt đã thể hiện rõ ràng: “Người ta yêu nhau là yêu tâm hồn của nhau chứ không phải vẻ ngoài đâu, bé Mộng Khiết.” Có rất nhiều dựa vào thiên phú trời cho của mình đi lừa gạt tình cảm, đào mỏ. Hắn là chuyên gia tâm lý, người nào mà không gặp qua. Mặt người cách một lớp da, hắn không hứng thú mấy với lớp da bên ngoài, hắn thích nhìn thấu bản chất hơn.

Hứa Tuyên nghe vậy chột dạ, hắn liếc mắt một cái đã nhìn trúng Diệp Hòa Ngọc, cũng hùa theo Khúc Sở Vân: “Anh Sở Vân nói đúng lắm, vẻ ngoài chỉ là một cái túi da, quan trọng là tâm hồn, nét đẹp nội tâm.”

Lý Mộng Khiết dùng miệng lưỡi sắc bén đả kích triệt để tâm hồn thiếu nữ của Hứa Tuyên: “Ồ? Nếu đối tượng yêu đương không xem trọng nét đẹp nội tâm của anh thì sao? Ai cũng có gu riêng của mình. Anh vừa không có vẻ ngoài nổi trội, nội tâm thì chán ngắt tẻ nhạt lại u ám biến thái, anh chắc chắn nét đẹp nội tâm của mình sẽ lọt được mắt xanh của crush không? Người đẹp trai ít ra còn có ưu thế về mặt ngoài hình, dễ dàng nhận tạo thiện cảm…Làm sao vậy?” Nhìn cậu làm gì, cậu chỉ nêu nhẹ cái quan điểm cá nhân ra thôi.

Hứa Tuyên há mồm thở dốc, bị một đống lý luận của cậu làm cho không thể phản bác: “…” Thằng nhóc nói quá đúng, nếu hắn đặt mình vào trường hợp đó, ví dụ Diệp Hòa Ngọc có vẻ ngoài xấu xí, cộng thêm tính cách ác độc hèn yếu, ham ăn biếng làm, có hành vi bạo lực, hắn cũng không chắc có thể tiếp tục yêu đương nổi. Chẳng lẽ vẻ ngoài quan trọng tới như vậy sao? Hắn có cần đi phẫu thuật thẩm mỹ cho đẹp trai rồi lại đi theo đuổi Diệp Hòa Ngọc không?

Khúc Sở Vân cũng kinh ngạc không kém, điều cậu nói cũng đúng nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, mèo nhỏ cũng tiêu cực quá rồi: “Em nói cũng có lý, nhưng cũng có rất nhiều cặp đôi một xấu một đẹp đấy thôi. Anh chỉ muốn nói với em, thứ anh xem trọng em không phải là vì ngoại hình.” Mà là nội tâm tràn đầy phong phú và vặn vẹo của em, rất đặc sắc luôn.

Lý Mộng Khiết đột ngột nhận được lời tỏ tình không đầu không đuôi của ai đó, nhướng mi: “…” Thật là quê mùa, nhưng chân thật.

Trước kia, cậu đã nghĩ, nếu cần tìm một đối tượng để yêu đương thì chỉ cần con người là được. Sau khi đã chiêm ngưỡng nhan sắc từ cậu bạn thân cho tới đối thủ, cậu lại thay đổi, đối tượng yêu đương của cậu là người còn chưa đủ, còn phải đẹp nữa. Yêu đương là để tận hưởng cảm giác yêu và được yêu, yêu chính mình, yêu người mình yêu.

Khúc Sở Vân giả vờ lo lắng: “Thật may mắn vì anh cũng khá ưa nhìn.”

Lý Mộng Khiết ha ha: “…Chúc mừng anh đã đủ điều kiện để lọt vào mắt xanh của em.”

“Khụ!”

Không biết ông cụ Hứa và Hứa Gia Minh đã nghe được bọn họ đối thoại được bao lâu rồi, giờ mới ra tiếng.

Lý Mộng Khiết: “…” Có khi nào bị đuổi không đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play